ĐONG TẤM LÒNG - Trang 47

CÁCH NÀO CŨNG NHỚ

X

ứ đó đàn bà tuyệt không xúm lại, phe phẩy cái quạt giấy trong tay

ngồi chuyện trò cho đến khi trong bếp của căn nhà nào đó vẳng lại mùi cơm
khét. Người ta không cười, lầm lũi cuốc bộ nhanh như bị ma rượt, như thể
cuộc đời họ nằm ở đoạn đường phía trước. Cà phê đen chán thì thôi rồi, lạt
nhách. Không quán cóc chồm sát vỉa hè, càng không có những quang gánh
bốc khói. Tuyệt đối không có hàng xóm sai trẻ con bưng dĩa bánh xèo nóng
hổi cho láng giềng. Sẽ cúng giao thừa trong cái lạnh quéo râu ria, mở cửa ra
chỉ thấy tuyết bôi trắng trời đất. Những con đường kiếm không ra một bóng
người nào ngồi nướng chuối nướng khoai, chỉ thấy lá nhiễu giọt và bóng
chính mình lìm lịm trong mấy cửa hàng vách kiếng.

Lật lại mấy lá thơ hồi xưa con gái gởi về, những câu chữ ấm áp đó bây

giờ mang đầy tính chất cảnh báo, đe dọa, khi mà ngày mẹ lên máy bay sang
ở luôn với con ngày một gần.

Nhớ quê xứ như là bịnh.
Nhớ bồ, ra vỉa hè ngồi ăn hột vịt lộn, hóng chuyện trên trời dưới đất.

Chưa hết nhớ, ăn thêm trái bắp nướng, cái sự nhai nhóp nhép nghe hương vị
đồng bãi len lỏi trong mũi cùng lúc màn xé áo của một vụ đánh ghen đang
hồi gay cấn bên tai làm cái sự nhớ bồ trở nên nhạt nhòa. Nửa đêm lăn lộn
ôm gối nhớ người, cũng có tiếng rao bánh mì đặc ruột thơm bơ khuấy loãng
nó ra, và thằng bồ bị đẩy ra xa bởi hình dung về người đàn ông khác, chủ
nhân của tiếng rao ấy, có thể lưng áo ngái mồ hôi, tóc rụng thưa trên cái đầu
hói, đôi chân săn chắc đến nỗi gõ vào sẽ nghe một tiếng boong, như bằng
đồng. Đôi chân đã thuần những nẻo đường, ngóc ngách của thành phố. Da
ông ta đen thui, hơi ngả đỏ, nắng gần như không thể chạm vào thứ da thịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.