SỐT RUỘT THÁNG GIÊNG
D
ịp tết nhứt người miệt miền Tây xưa rày hay chưng mâm trái cây
mãng cầu, dừa, đu đủ, xoài mà đọc trại âm là một ước mơ: cầu vừa đủ xài.
Mua được giống đu đủ vàng thì coi như cầu đủ vàng. Thay dừa bằng chùm
sung một bước lên cầu xài sung. Năm nay người ta bày bán trái gọi là dư,
nói gọi là vì những cây có tên rất rủng rỉnh là phát tài hay kim ngân lượng,
đều không phải mớ tên sơ khai của chúng. Trái dư hình như cùng họ với cà
độc dược, nhưng thay đổi chắc nụi mâm quả Tết. Ước vọng trên đó giờ gọn
lỏn như vầy: Cầu Dư.
Nó làm cho cái thế cầu vừa đủ xài cả trăm năm nay trở nên khiêm tốn,
dù khái niệm “đủ xài” cũng đã là vô cùng. Mâm trái cầu dư trên bàn thờ mờ
nhạt lòng thành, lẩn khuất sự tham lam, sự bất kính với vong linh người
khuất mặt. Hương hồn ông bà vốn bó miệng vì sung chát, đu đủ non, giờ
chỉ biết ngồi ngó thứ trái lạ mà bọn người sống sợ chết dại không dám rớ.
Thời của ngoại, cúng vú sữa đầu mùa lên bàn thờ bà luôn chọn những trái
chín ngon nhất. Bà ngoại tin người chết gì cũng biết, có lòng hay chỉ qua
quýt họ đều hay.
Mâm cúng thành kính xưa giờ nhuốm mùi đổi chác. Không phải ai đội
hoa quả đến chùa cũng với tâm thế cho đi, chẳng cầu xin gì. Từ cầu no đủ
cho đến cầu dư dả, trong lòng tham tăng bậc có sự kiên nhẫn xuống thang.
Thời thế gì mà sốt ruột. Nhà hàng xóm lại đổi chiếc xe hơi đời mới.
Thằng bạn học giờ là doanh nhân trẻ vào tốp mười cả nước. Cô bạn cùng sở
làm vừa sắm túi Gucci. Ông anh bên vợ trúng số. Có hàng ngàn lý do để sốt
ruột, nhấp nhổm sau cái quãng chỉ so đo chuyện mâm cơm có thịt hay
không có thịt, độn khoai hay không độn khoai. Cơn khát này không phải chỉ