DÒNG THƠ THỨ CHÍN - Trang 337

Diệp Già Lam không quen kiểu tiếp xúc này lắm.

Tim cô đập rớt mấy nhịp, đại não đình trệ, mãi đến khi cái ghế bên

cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống, cô mới phản ứng lại, theo bản năng
quay đầu nhìn.

Oan gia ngõ hẹp, ngồi bên cạnh cô chính là Phó Đồng.

Phó Đồng là thiên chi kiêu nữ sẽ không che dấu nổi cảm xúc của

mình, thấy hai người nắm tay nhau, bao nhiêu khinh thường, chán ghét đều
in hết lên mặt.

Diệp Già Lam mới vừa quay đầu qua, đã nghe Phó Đồng hạ giọng nói

một câu: “Thứ gì không thuộc về mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người
khác cướp đi mất thôi, không tin chúng ta chờ xem.”

Diệp Già Lam giả như không nghe thấy.

Đám nam sinh bên phía Tạ Cảnh Phi cũng buôn đến khí thế ngất trời,

chắc là chú ý thấy Diệp Già Lam đang nghe, nên Tạ Cảnh Phi cũng ngừng
đề tài vừa rồi, quay đầu hỏi cô: “Lam tỷ, tớ hỏi cậu một câu.”

“Cái gì?”

“Có một lần Tiểu Minh gặp một tên cướp, cậu ta chẳng những không

sợ, ngược lại còn vui vẻ muốn cởi quần hắn ta ra, cậu biết vì cái gì không?”

Diệp Già Lam lắc đầu: “…… Vì sao?”

Cô thật sự không biết.

Mấy cái kiểu chuyện hài thô tục của đám con trai cô căn bản đã tiếp

xúc bao giờ đâu.

“Vì tên cướp……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.