DÒNG THƠ THỨ CHÍN - Trang 527

“…… Không có gì.”

“Diệp Già Lam.”

“…… Ừm?”

Diệp Già Lam nghi ngờ giây tiếp theo thôi Đường Ngộ sẽ nói ra câu

“Không có gì”, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng anh.

Sau khi nhìn vài giây lúc, Đường Ngộ đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Sau đó, khóe mắt anh hơi nâng, mím môi, nói: “Anh chờ em!”

Diệp Già Lam cảm thấy tim mình nhũn cả ra.

Giây phút ấy, cô cảm thấy bản thân thật muốn bổ nhào vào lòng anh,

kết quả, ý niệm ấy còn chưa kiên định, người nọ đã đi ra ngoài đóng cửa
lại.

Căn phòng yên tĩnh lại.

Diệp Già Lam nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi.

Mới vừa mặc xong áo trên, tiếng chuông di động lại vang lên.

Diệp Già Lam đang mặc quần.

Cơ thể cô không thoải mái, tay chân đều không phối hợp nổi, mặc

quần được một nửa lại ngã xuống giường nhận điện thoại.

Một giọng nữ trẻ tuổi lập tức truyền tới: “Bác sĩ Diệp, chị nhanh qua

đây đi, bệnh nhân phòng 307 hôm nay không biết làm sao lại náo loạn
muốn nhảy lầu đó!”

Diệp Già Lam lập tức từ trên giường bò lên, kết quả mới vừa ngồi

xuống giường, lại không tự chủ được ngã đổ trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.