Vì thế vào giữa ban đêm, Diệp Già Lam ủy khuất ba ba ngồi xổm
trong toilet giặt giày cho Đường Ngộ, vừa chuyển đầu là có thể nhìn thấy
gót chân người nọ đung đưa đang ngồi bên ngoài xem TV.
Gió nước thay nhau chuyển, người khóc lại biến thành cô.
Đường Ngộ này, từ nhỏ đã có chút ác liệt.
Nhưng lại không giống tính ác liệt của người khác, anh tuy ác liệt lại
ưu nhã hơn nhiều
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Người này rất đặc biệt.
Diệp Già Lam hồi thần, ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái.
Khuôn mặt thiếu niên đều đã phát triển hơn, trừ mỗi nốt ruồi nhỏ nơi
khóe mắt, những chỗ khác đều đã thoát thai hoán cốt rồi.
Đẹp thì vẫn đẹp, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
Cô càng lớn càng thu liễm, tính tình cũng càng thêm mềm mại, mà
Đường Ngộ, giống như hoàn toàn tương phản với cô vậy.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, không tự giác cắn cắn
chiếc đũa.
Đường Ngộ không nhìn cô, ánh mắt hơi rũ, không nhanh không chậm
uống miếng nước.
Dư Thu Hoa múc canh cho hai người
“Buổi tối mẹ phải đến bệnh viện trực ban, con với Tiểu Ngộ có khả
năng cùng học một khối, đợi lát nữa nói chuyện với nó một chút.”