ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 17

Không, không phải. Không phải kính áo tròng. Tôi vừa cật lực tìm

kiếm thứ đánh mất vừa trả lời, giọng bối rối tột độ, nghẹn ngào như sắp
khóc.

Cuối cùng, người đàn ông cũng nhận ra biểu hiện bất thường ở tôi.

Tôi không đeo găng, lòng bàn tay trần trụi áp xuống mặt đường phủ

đầy tuyết, những ngón tay đỏ bầm vì băng giá. Nhưng tôi không lộ vẻ gì lo
lắng rằng tay có thể bị bỏng lạnh. Lưng tôi đã phủ một lớp tuyết mỏng,
không biết tôi đã ở trong hoàn cảnh này bao lâu rồi. Tôi đánh đuổi mọi thứ
xung quanh khỏi tâm trí, chỉ chăm chăm tìm kiếm. Và bầu không khí ấy
làm người đàn ông cảm thấy bất an.

Thật tình, không biết mình làm rơi ở đâu rồi nhỉ... Giọng tôi the thé vì

nóng ruột. Người đàn ông chợt nhận ra. Nên tuyết quanh tôi lấm tấm những
chấm đỏ. Là máu.

Em vẫn ổn chứ?

Nghe hỏi, tôi ngẩng mặt lên nhìn anh. Chắc với bộ dạng như người

mất hồn.

Tôi đã tìm kiếm cật lực mà không thấy. Mắt trái của tôi vừa rơi ra, đâu

đó quanh đây thôi... Mặt tôi nhầy nhụa máu từ chỗ đáng lẽ có nhãn cầu cho
đến tận cằm. Rồi tôi gục xuống, và bất tỉnh.

Người ta tìm thấy mắt trái của tôi trên mặt đường, cách đó một quãng,

đã biến dạng, bê bết bùn và tuyết vì gót giày người qua lại.Bao nhiêu người
che ô đi san sát nhau trên đường. Tôi cũng là một thành phần trong bao
nhiêu người ấy, đang đi thì đen đủi làm sao, tôi bị một chiếc ô của ai đó đập
trúng mặt. Mũi nhọn của ô ngẫu nhiên xuyên vào giữa mi mắt và nhãn cầu
trái của tôi, cắt đứt dây thần kinh thị giác. Nhãn cầu bị móc ra và rơi xuống
mặt đường. Tôi cuống cuồng tìm lại nó. Đây là những phát hiện của cảnh
sát trong quá trình điều tra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.