ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 18

Ngay lập tức tôi được đến bệnh viện, được chữa trị. Từ thẻ học sinh

trong ví, người ta biết tên tôi là Shiraki Nami.

... Trên đây là toàn bộ sự cố xảy ra hồi trong tuần tháng Giêng, khiến

tôi mất đi kí ức.

Sau khi mở mắt, phải mất một lúc tầm nhìn của tôi mới rõ nét lại. Trần

nhà và tường đều trắng toát. Tôi đang nằm trên giường, Dưới tấm chăn ai
đó đắp cho. Bên cạnh tôi là một phụ nữ, ngồi trên ghế, đọc tạp chí. Tôi nhìn
bà một lúc. Ngoài việc mở mắt, tôi không hề động đậy, cũng không lên
tiếng.

Cuối cùng, trong một lần lật trang vô tình liếc về phía tôi, rồi đứng

phắt dậy làm tạp chí rơi xuống, hét toáng lên, "Có ai không, lại đây! Nami
tỉnh rồi!"

Tôi được dẫn đi gặp bác sĩ, được hỏi vài câu. Người phụ nữ vừa gọi y

tá cũng ngồi nghe bác sĩ chuẩn đoán cùng tôi.

"Làm gì mà thần người ra thế, Nami?" Bà nói. "Đừng nhìn quanh quất

nữa, trả lời câu hỏi của bác sĩ đi."

Tôi nhìn bàn tay mình, thấy băng gạc quấn đến tận đầu ngón tay. Đầu

tôi cũng bị bông băng bắt tréo. Mắt trái tôi không nhìn thấy gì. Tôi định
giằng bông băng ra. Bác sĩ và y tá đưa tay cản lại.

"Nami...?"

Người phụ nữ nghiêng đầu gọi. Tôi hiểu Nami là tên người. Tôi giải

thích rằng mình không còn chút khái niệm nào về cái tên ấy.

"Nami là tên cháu," bác sĩ vừa nói vừa trỏ người phụ nữ đứng bên

cạnh tôi. "Cháu có nhớ đây là ai không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.