ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 21

"Có nhớ cái lần con bị cảm lạnh, ngủ li bì không?"

Không ạ.

"Mẹ chăm sóc Nami ân cần đến thế cơ mà. Còn gọt táo cho ăn nữa,

chắc cái này thì nhớ chứ?"

Không ạ. Con xin lỗi.

"Sao phải xin lỗi. Nami không ngại ngùng lặt vặt như thế đâu. Hồi học

mẫu giáo, con còn cùng mẹ đi mua sắm nữa. Bao giờ con cũng xách họ mẹ
túi đựng bánh mì, không nhớ sao?"

Tôi lắc đầu. Không.

"Sao con lại khóc? Việc gì mà phải khóc chứ?"

Mỗi khi tôi làm hỏng việc, hay làm điều gì trái phép tắc, mẹ lại lẩm

bẩm "Nami không bao giờ hành động như thế. Nami cẩn thận, chỉn chu hơn
cơ".

Thời gian đầu tôi cứ ru rú ở nhà, nhưng dần dần đã ra ngoài đi dạo. Có

lần tôi còn nghe mấy người hàng xóm gọi tên nữa.

"Hôm qua, bác Saito gọi con ngoài phố à?" Trong bữa cơm, ba nhắc.

"Thế mà con chẳng chào hỏi gì bác cả."

Vì con đang cố nhớ lại trong đầu ạ.

"Hàng xóm đang rỉ tai nhau, là con cứ nhìn trân trối vào mặt người ta

với vẻ vô hồn, làm họ khó xử. Con phải ý tứ một chút chứ."

"Xấu hổ chết đi được," mẹ cáu kỉnh nói. "Cũng may là hàng xóm đều

biết con mất trí nhớ sau tai nạn, nên còn tạm giải thích được. Mọi người
đều đang quan tâm đến con, mặt quấn bông băng rất nổi bật mà, nên cư xử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.