ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 27

Tôi bị bắt ngồi vào đàn dương cầm. Mọi người vây quanh tôi. Ba mẹ,

ông ngoại, bác, dì, còn anh họ nữa. Mắt họ đổ dồn vào tôi. Khuôn mặt họ
đều mong chờ một màn trình diễn.

Dù tôi đã ngồi trước những phím đàn, âm nhạc vẫn không tuôn chảy.

Tôi ngồi im thin thít, và hiểu rằng đã làm mọi người thất vọng.

Ông ngoại thở dài.

Tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Ước gì chạy trốn được khỏi đây.

Mọi người bắt đầu trò chuyện về Nami đáng tự hào. Nami chơi dương

cầm điêu luyện, không bao giờ làm ai thất vọng. Họ trao đổi ý kiến khác
biệt giữa bây giờ và trước kia, cố tình nói cho tôi nghe thấy. Mẹ còn liệt kê
những khuyết điểm của tôi hiện tại.

Tôi không ngẩng nổi mặt lên, chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui xuống. Cảm

giác y như lúc ở trường. Ai cũng trông ngóng tôi hồi còn kí ức. Tôi của
ngày nay không có chỗ dung thân. Những người bắt chuyện với tôi cũng
không phải người tôi quen biết, mà đều là người quen của Nami.

Hôm sau, tôi được đưa tới bệnh viện. Người ra gây mê và phẫu thuật

cấy ghép mắt trái cho tôi. Đây không phải bệnh viện tôi thường đến, mà là
một bệnh viện nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố.

Tôi hỏi cha sao không đến bệnh viện mọi khi.

"Chuyến này lấy mắt trái cho con không theo kênh thông thường, nên

phải phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ. Nhưng bác sĩ vẫn có trình độ nên không
cần lo đâu."

Ngay trước cuộc phẫu thuật, tôi nhìn thấy nhãn cầu ngâm dịch lỏng

đựng trong bình thủy tinh. Từ trong bình, nó cũng nhìn lại tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.