ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 29

phát chán và chẳng mấy chốc đã bỏ về.

"Mắt trái đã nhìn được chưa?" Mẹ hỏi. "Lúc trước con có mỗi một mắt

nên trông không giống Nami hồi xưa, nhưng bây giờ đủ cả hai mắt rồi nên
cảm giác chắc chắn sẽ khác."

Tôi ngó vào gương. Màu con ngươi bên trái hơi khác so với bên phải.

Quan sát kĩ sẽ thấy con mắt mới ghép của tôi có màu nâu trong trẻo.

Mẹ săm soi khuôn mặt đủ hai mắt của tôi, gật đầu mãn nguyện.

"Bề ngoài đã giống với Nami trước kia rồi. Tuyệt vời!" Mẹ khoanh

tay, nói như nhắc nhở. "Cố mà nhớ lại chuyện ngày xưa đi nhé. Bởi vì con
bây giờ cứ như không phải Nami vậy. Làm sao có chuyện thế này được
chứ?" Làm sao con gái lại quên sạch sành sanh kỉ niệm với mẹ đẻ được..."

Mẹ rời khỏi phòng để hoàn tất thủ tục xuất viện. Tôi ngồi trên giường,

tiếp tục nhìn lịch. Tôi cảm nhận được dây thần kinh đang kết nối suôn sẻ
nhãn cầu và bộ não. Tôi đã tạm quen rồi. Nhưng vì đang khóc nên hình ảnh
trên lịch hơi nhòe đi. Tôi lấy một miếng khăn giấy chấm nhẹ khóe mắt, chú
ý không dụi thẳng vào nhãn cầu.

Cảm giác áy náy làm lồng ngực tôi muốn vỡ tung. Tôi nhớ lại lời của

mẹ và bạn cùng lớp. Họ đều thiết tha yêu quý tôi ngày trước. Nhưng tôi của
bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng. Khi ai đó bắt chuyện, tôi thường bối rối
không biết phản ứng sao cho phải. Tôi hiểu, khi nhìn tôi lúng búng không
nói nên lời, họ lại so sánh sự khác biệt ở tôi lúc chưa và đã mất kí ức. Dù cô
không bận tâm nhưng tôi vẫn nhận ra, nếu kẻ này không phải là tôi-chậm-
tiến, mà là Nami-ưu-tú, thì ai nấy sẽ rất hạnh phúc.

Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn cô bé ngồi xích đu trong ảnh.

Định sẽ dọn dẹp đồ đạc xung quanh trước khi mẹ quay lại, nên tôi rời

mắt khỏi tờ lịch mà mình đã nhìn từ nãy đến giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.