ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 32

Nhưng bây giờ tôi đã lờ mờ ý thức được cảm xúc của mình trong từng

khoảnh khắc. Tôi ngồi trên lớp, nghe mọi người bàn tán về Nami-ưu-tú
trước kia. Dù đã được cấy ghép mắt trái, đã tháo băng, địa vị của tôi trong
lớp vẫn không thay đổi.

"Bé Na hồi trước rất giỏi ăn nói và biết khuấy động để mọi người vui

vẻ, khác hẳn cậu bây giờ."

Nghe như không phải tớ vậy...

"Đúng thật. Cứ như là một người khác ấy. Tài giỏi hơn cậu nhiều.

Trong giờ thể dục, lớp mình thua bóng chuyền là tọi cậu đó. Phải như bé
Na trước kia thì đã xỉa bóng bôm bốp giành chiến thắng về rồi."

Trên sân bóng chuyền, tôi đã nếm trải cảm giác bị bỏ rơi. Tôi mắc lỗi

liên tục, rốt cuộc không ai chuyền bóng cho tôi nữa. Mọi người trong đội
nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét. Chẳng có nơi nào chịu chứa chấp tôi.

Lớp học ồn ào quá. Đến giờ nghỉ rồi. Âm thanh xôn xao vui vẻ. tôi

ngồi một mình ở bàn, chờ tiết học tiếp theo. Giải lao là úc nhàm chán nhất.
Cũng là lúc tôi thấy mình thảm hại nhất.

Tôi nhắm mắt, nhớ về giấc mơ trong phòng bệnh, về cô bé đã mỉm

cười với mình. Trái tim tôi chợt bình yên hơn. Như thể có người nhẹ nhàng
nắm lấy tay kẻ bị vứt bỏ trong bóng tối này. Mỗi k hi cô dơn, hồi tưởng
giấc mơ ấy là cách để tôi tìm đến thanh bình.

Rốt cuộc cô bé đó là gì? Đơn thuần là một giấc mơ ư? Từ ngày tỉnh

dậy trong bệnh viện, biến thành cái tôi tệ hại bây giờ, tôi chưa từng mơ dù
chỉ một lần. Nếu mơ là cách người ta tổ chức lại kí ức, thì có lẽ cô bé đó
cũng là một mảnh trong quá khứ của tôi.

Tôi hỏi, mẹ có biết cô bé nào tóc dài, cùng xích đu ở nơi có rừng bao

quanh không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.