ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 33

"Không biết." Mẹ lắc đầu.

Tiếc quá! Giá như tìm lại được kí ức, tôi sẽ không phải buồn bã nữa.

Tôi bây giờ sẽ biến mất, sẽ quay lại là Nami được mọi người yêu quý.

Tan học về, tôi mơ giấc mơ thứ hai tại nhà ga. Bấy giờ tôi đang đứng ở

sân ga đợi tàu, vừa đá ngón chân vào gờ chống trượt màu vàng trên nền
gạch, vừa nhìn hai đường ray song song. Xung quanh cũng có rất nhiều học
sinh tan học về. Một nhóm con trai cấp ba cười nói đi ngang qua tôi. Khi
tiếng cười vang to hơn, tôi sợ hãi không biết có phải họ đang cười mình
không.

Mất một lúc tàu mới đến nơi. Mắt trái ấm lên. Tôi đang cho rằng đó

chỉ là tưởng tượng, thì hơi ấm rõ rệt dần. Các mạch máu trong mắt bắt đầu
co bóp, khiến tôi bất thần tự hỏi phải chăng trong hốc mắt trái của mình là
một quả tim.

Tôi dừng mọi cử động, tập trung tinh thần theo dõi động tĩnh. Ánh

nhìn của tôi vẫn gắn chặt vào đường ray. Ban nãy nửa trên thanh ray còn
lấp lánh ánh thép. Nhưng bây giờ, nó đã khuất dạng dưới một lớp gỉ nâu cũ
kĩ.

Là mờ. Tôi tin chắc như vậy và nhắm nghiền mắt lại. Từ kinh nghiệm

hồi ở phòng bệnh, tôi biết rằng nhắm mắt sẽ khiến mơ rõ nét hơn.

Đường ray dần dần trượt xuống lòng đất, lại như thế tôi đang từ từ

ngước mắt lên. Nhưng khung cảnh trước mặt tôi không phải sân ga tắm
mình trong ánh hoàng hôn nữa, mà là một cánh rừng khổng lồ lấp đầy tầm
mắt.

Phủ kín mặt đất là thảm cỏ xanh lục. Một toa tàu điện bỏ hoang chìm

lút phân nửa vào cây cối trong rừng. Từ hình dáng toa tàu, tôi tạm đoán đây
là một mẫu tài điện đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu lắm rồi. Khung cửa sổ
méo mó, kính không còn khớp. Cỏ mọc đầy trên nóc, toa tàu bất động như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.