DÒNG THỜI GIAN - Trang 213

*

Stern vẫn chưa thể giũ bỏ cái cảm giác không thoải mái của mình đi được.
Một người phụ nữ đôn hậu, dịu dàng như bà ngoại đứng dậy khỏi chiếc máy
khâu và đưa cho họ tất cả những trang phục cần thiết: đầu tiên là quần trong
màu trắng bằng vải lanh – một dạng quần hộp, nhưng không có chun – rồi
một chiếc thắt lưng da, và rồi quần tất len màu đen.

“Những thứ này là gì vậy?” Stern nói. “Quần tất?”

“Chúng được gọi là quần chẽn đấy, con ạ.”

Cũng chẳng có chun gì hết. “Mặc chúng kiểu gì đây ạ?”

“Luồn nó xuống dưới thắt lưng, phía dưới lần áo chẽn. Hoặc buộc nó

vào đầu mút của cái áo ấy.”

“Đầu mút?”

“Đúng đấy, con ạ. Của cái áo chẽn ấy.”

Stern liếc nhìn những người khác. Họ đang bình lặng chất quần áo

thành đống khi được đưa cho. Họ dường như biết tất cả mọi thứ là để làm gì;
họ bình tĩnh cứ như đang ở trong một cửa hiệu tạp hóa vậy. Nhưng Stern
đang rất lúng túng, và anh ta có cảm giác hơi hoảng loạn. Giờ anh ta được
đưa cho một chiếc áo vải lanh màu trắng dài tới trên đầu gối, và một chiếc
áo ngoài dài rộng hơn, gọi là áo chẽn ngoài, làm bằng nỉ chần. Và cuối cùng
là một con dao găm gắn vào một sợi xích thép. Anh ta nhìn nó với vẻ đầy
ngờ vực.

“Thời ấy ai cũng mang một con. Mọi người sẽ cần để cắt đồ ăn đấy, ít

nhất cũng là thế.”

Anh ta hờ hững đặt nó lên đống đồ, xọc vào giữa chỗ quần áo, và vẫn

đang cố tìm “đầu mút”.

Gordon nói, “Những bộ quần áo được thiết kế sao cho trông thông

thường nhất, không giàu cũng chẳng nghèo. Chúng tôi muốn chúng giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.