báo giới, bạn sẽ có thể dùng nhầm con chip cho lần du hành tới. Chẳng
người lính nào chắc được chuyện này có đúng không, hay chỉ là truyền
thuyết.
Đó chính là thứ Kramer thích.
“Đây là một nhiệm vụ mới,” Baretto lại nói, cứ như là cô chưa hề nghe
thấy anh ta nói gì vậy. “Cô đang đề nghị chúng tôi trở lại quá khứ – đi vào
giữa lòng địch, có thể nói là như vậy – mà không được mang theo vũ khí.”
“Nhưng tất cả các anh đều được đào tạo chiến đấu tay không hết. Anh,
Gomez, tất cả mọi người.”
“Tôi không nghĩ thế là đủ đâu.”
“Victor…”
“Với tất cả sự tôn trọng có thể, cô Kramer, cô không chịu đối diện với
sự thật gì hết,” Baretto ngoan cố nói. “Các vị đã mất hai người rồi. Ba, nếu
tính cả Traub.”
“Không đâu, Victor. Chúng ta chưa mất ai hết.”
“Cô rõ ràng là đã để mất Traub.”
“Chúng ta không hề mất Traub,” cô nói. “Traub tự ý đi, và Traub còn bị
khủng hoảng nữa.”
“Cô chỉ nghĩ là ông ta bị khủng hoảng thôi.”
“Chúng ta đều biết là ông ấy bị thế, Victor. Sau khi vợ chết, ông ấy cực
kỳ suy sụp, và chỉ muốn tự sát. Dù đã quá giới hạn được quay lại, ông ấy
vẫn cứ quay lại, để xem liệu mình có thể cải tiến công nghệ được không.
Ông ấy nghĩ rằng mình có thể biến đổi các cỗ máy sao cho có ít lỗi dịch
chuyển hơn. Nhưng rõ ràng là ý tưởng của ông ấy đã sai. Đó là lý do tại sao
ông ấy lại ở trong sa mạc Arizona. Tôi thì không hề nghĩ là ông ấy thực sự
có ý định quay về đâu. Tôi nghĩ đó là tự sát.”
“Và cô đã mất Rob,” Baretto nói. “Anh ta chẳng có dự định tự tử nào
hết.”