DÒNG THỜI GIAN - Trang 267

đón thầy và đi về.” Anh ta đá một khúc cây đầy giận dữ. “Đáng lẽ đã quá dễ
dàng.”

“Chẳng còn được thế nữa đâu.”

Tiếng cạch tĩnh điện sắc lạnh trong mấy cái tai nghe làm họ nhăn mặt.

Họ lại nghe thấy tiếng Chris thở hổn hển.

Marek nói, “Chris, cậu có đang nghe không?”

“Tôi không thể… không thể nói chuyện vào lúc này được.”

Chris đang thì thầm. Và có vẻ đang rất sợ hãi.

*

*

“Không, không, không!” Cậu bé thì thào, chúi người xuống khỏi những cành
cây của một cái cây khổng lồ. Cuối cùng, thấy thương hại Chris khi anh cứ
xoay như chong chóng trên mặt đất phía dưới, cậu ta bèn huýt sáo. Và cậu ta
đã vẫy tay ra hiệu cho anh trèo lên cây.

Chris giờ đang vật lộn trèo cây, cố tự nhấc mình lên trên những cành

thấp nhất, cố lấy thêm lực đẩy bằng cách ghì chân vào thân cây. Nhưng thấy
anh làm thế, cậu bé phát bực mình.

“Không, không! Tay! Chỉ dùng tay thôi!” cậu bé thì thào một cách tức

tối. “Anh là đồ ngu – nhìn những vết trên thân cây nhờ chân anh kìa.”

Treo lơ lửng trên một cành cây, Chris nhìn xuống. Cậu bé nói đúng. Có

những vệt bùn, rất rõ trên lớp vỏ cây.

“Thề trước thập tự, chúng ta tiêu rồi,” cậu bé gào lên, đu qua đầu Chris

và nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

“Cậu làm gì thế?” Chris nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.