DÒNG THỜI GIAN - Trang 270

Đám kỵ sĩ quay ngựa lại và bắt đầu bỏ đi. Chúng lại đi qua chỗ cái cây,

rồi phóng đi, vẫn đi tách nhau, hướng thẳng ra chỗ sáng.

“Có lẽ ở chỗ có nhiều ánh sáng hơn, chúng ta có thể tìm được dấu của

bọn chúng.”

Chris thở dài nhẹ nhõm.

Cậu bé bên dưới gõ nhẹ vào chân và gật đầu với anh, như thể muốn

nói, Làm tốt lắm. Họ đợi tới khi những tên kỵ sĩ đã ở cách ít nhất một trăm
mét, gần như đã hoàn toàn ra khỏi tầm nhìn. Rồi cậu bé nhẹ nhàng trườn
xuống dưới, và Chris cố theo sau nhẹ nhất có thể.

Khi đã yên vị dưới đất, Chris thấy những kỵ sĩ đang phóng đi. Chúng

đang tới chỗ cái cây có những dấu chân đầy bùn. Tên kỵ sĩ đen phóng qua,
không chú ý. Rồi tên tiếp…

Cậu bé nắm lấy cánh tay anh, đẩy anh đi, nhào vào chỗ bụi rậm,

Rồi thì: “Ngài Guy! Ngài nhìn này! Cái cây! Chúng ở trên cây.”

Một trong những tên kỵ sĩ đã để ý thấy.

Thôi rồi.

Những tên kỵ sĩ xoay ngựa lại, nhìn lên cây. Tên kỵ sĩ đen quay lại, đầy

vẻ ngờ vực. “Thế hả? Cho ta xem nào.”

“Tôi không thấy chúng ở trên đó, thưa ngài.”

Những tên kỵ sĩ xoay người lại, nhìn ra sau, nhìn về tất cả các hướng,

nhìn ra phía sau lưng…

Và chúng đã thấy họ.

“Đằng kia!”

Những tên kỵ sĩ thúc ngựa về trước.

Cậu bé chạy thục mạng. “Chúa lòng lành, chúng ta thực sự tiêu rồi,”

cậu ta nói, vừa chạy về phía trước vừa ngoái nhìn lại. “Anh có biết bơi
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.