DÒNG THỜI GIAN - Trang 278

Anh nhìn thấy vách đá kết thúc ở một con dốc dài xanh mướt những

cây, kéo xuống tận dòng sông. Cậu bé đang vẫy tay về phía anh. Chris tiến
về phía trước, nhập hội với cậu bé.

“Từ đây sẽ dễ đi hơn đấy.” Cậu bé bắt đầu đi xuống, Chris theo sau.

Gần như ngay lập tức, anh nhận ra rằng con dốc chẳng thoải như vẻ bề
ngoài. Phía bên dưới những tán cây, mọi thứ rất tối, dốc, và đầy bùn đất. Cậu
bé tuột xuống, trượt dốc theo con đường đất bùn, biến mất trong cánh rừng
phía dưới. Chris tiếp tục vật lộn đi xuống, túm lấy các cành cây chìa ra để
làm chỗ dựa. Nhưng rồi anh mất chỗ tựa và trượt vào vũng bùn ở phía sau,
tuột xuống dốc. Vì một lý do nào đó không rõ anh đã nghĩ thế này, Mình là
một nghiên cứu sinh Đại học Yale. Mình là một nhà sử học chuyên về lịch sử
công nghệ.
Như thể là cách để anh cố bấu víu lấy một thứ nhận dạng đang
nhanh chóng mờ khỏi ý thức của mình, như một giấc mơ anh vừa trải qua,
và giờ lại đang dần quên nó đi.

Trượt thẳng xuống đống bùn, Chris đâm vào mấy cái cây, cành lá cào

hết vào mặt anh, nhưng cũng chẳng giúp giảm bớt cú lăn của anh được chút
nào. Anh cứ lăn xuống đồi, lăn mãi xuống.

*

*

Thở dài ngao ngán, Marek đứng dậy. Chẳng có chip định vị nào trên người
Gomez hết. Anh ta chắc chắn thế. Kate đứng bên cạnh anh ta, cắn môi. “Tôi
biết chắc rằng cô ấy đã nói là có một cái dự phòng mà. Tôi biết chắc chắn
thế.”

“Tôi chẳng biết nó ở đâu hết,” Marek nói.

Kate lơ đễnh lấy tay gãi đầu, rồi chạm vào bộ tóc giả, và cảm nhận cơn

đau từ cục u trên đầu mình “Cái bộ tóc giả khốn kiếp này…”

Cô dừng lại. Cô nhìn chằm chằm vào Marek.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.