DÒNG THỜI GIAN - Trang 280

*

*

Chris loạng choạng tiến về phía trước, đầu gối ngập trong vũng lầy ven
sông. Bùn bám chặt lấy mặt, tóc và quần áo anh. Anh bị phủ nhiều bùn đến
mức có thể cảm nhận được sức nặng của chúng. Anh nhìn thấy cậu bé ở phía
trước đang vầy nước để rửa sạch bùn đất.

Lội qua quãng đường lầy lội cuối cùng nơi ven sông, Chris trườn xuống

mặt nước. Nước lạnh như băng, nhưng anh chẳng quan tâm. Anh chúi đầu
xuống, luồn những ngón tay lên tóc, xoa xoa mặt, cố gột sạch bùn.

Giờ cậu bé đã trèo lên bờ bên kia và đang ngồi trên một mỏm đá dưới

ánh nắng. Cậu bé nói gì đó mà Chris không thể nghe được, nhưng cái tai
nghe của anh đã dịch ra thế này: “Anh không cởi đồ ra để tắm à?”

“Sao phải thế? Cậu có cởi đâu?”

Nghe thế, cậu bé chỉ nhún vai, “Anh có thể, nếu anh muốn.”

Chris bơi ra phía xa rồi trồi lên. Quần áo của anh vẫn còn lấm đầy bùn,

và giờ khi đã lên khỏi mặt nước, anh thấy lạnh toát cả người. Anh cởi áo và
quần dài, vắt sạch nước trên chỗ quần áo ngoài xuống sông, rồi trải chúng
lên phiến đá để hong. Người anh đầy những vết xước sát, sưng tấy và thâm
tím. Nhưng chẳng mấy chốc da anh đã bớt ẩm và ánh nắng mặt trời thì thật
ấm áp. Anh ngước mặt lên, nhắm mắt lại. Anh nghe thấy tiếng hát dịu dàng
của những người phụ nữ trên cánh đồng. Anh nghe thấy những tiếng chim
hót. Tiếng sóng vỗ dập dềnh bên bờ. Và trong giây lát, anh cảm thấy một
cảm giác thanh thản đang dần bao lấy mình, càng lúc càng sâu lắng và trọn
vẹn hơn bất cứ thứ gì.

“Howbite thou speakst foolsimple ohcopan, eek invich array thouart.

Essay thousooth Earisher?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.