DÒNG THỜI GIAN - Trang 279

Và rồi cô đi thẳng vào con đường dẫn vào rừng. “Nó đi đâu rồi nhỉ?” cô

nói.

“Cái gì?”

“Cái đầu của cô ấy.”

Một lúc sau cô đã thấy nó, ngạc nhiên vì kích thước nó nhỏ đến vậy.

Một cái đầu không có thân mình chẳng lớn gì cho cam. Cô cố không nhìn
vào phần cổ.

Cố chống lại cảm giác ghê sợ, cô cúi xuống và xoay cái đầu lại, sao cho

mình có thể nhìn vào khuôn mặt xám xịt kia, vào đôi mắt vô hồn kia. Cái
lưỡi hơi thò ra từ cái hàm tréo ngoẹo. Ruồi vo vo đập cánh trong miệng.

Cô nhấc bộ tóc giả lên và ngay lập tức nhìn thấy chip định vị bằng sứ.

Nó được gắn vào mặt trong bộ tóc giả. Cô gỡ nó ra.

“Có rồi,” cô nói.

Kate lật nó trên tay. Cô nhìn thấy cái nút ở bên sườn chip định vị. Cái

nút quá nhỏ và hẹp, chỉ có thể ấn được bằng đầu móng tay.

Là nó rồi. Cuối cùng họ cũng tìm được nó.

Marek tiến lại và nhìn vào miếng sứ.

“Trông có vẻ giống nó đấy nhỉ,” anh ta nói.

“Thế là chúng ta đã có thể trở về,” cô nói, “bất cứ khi nào chúng ta

muốn.”

“Cô có muốn về không?” anh ta hỏi cô.

Cô nghĩ một chút. “Chúng ta đến đây để đưa Giáo sư về,” cô nói. “Và

tôi nghĩ đó là điều chúng ta phải làm lúc này.”

Marek cười.

Rồi họ nghe thấy những tiếng vó ngựa ầm vang như sấm, và chỉ vừa

kịp nhào vào bụi rậm thì sáu kỵ sĩ đen phi nước đại xuống con đường bùn
lầy, hướng thẳng về phía dòng sông phía dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.