DÒNG THỜI GIAN - Trang 312

chẳng ngại ngần gì liền lấy đầu mũi đao đâm thẳng vào mông nó; con vật
nhảy chồm lên, máu me be bét, vừa sủa vừa chạy khỏi phòng.

Lãnh chúa Oliver cười, lau sạch máu con chó khỏi đầu lưỡi dao, và lại

tiếp tục ăn.

Những người đàn ông ngồi cùng bàn cũng hùa vào trò đùa này. Nhìn

qua, họ đều là lính, khoảng cùng độ tuổi với Oliver, và tất cả đều ăn mặc rất
lịch thiệp – dù chẳng ai bì được với người lãnh đạo của họ. Và ba hay bốn
phụ nữ, trẻ, đẹp và tục tĩu, váy chật ních và tóc xõa lẳng lơ, vừa cười khúc
khích vừa đưa tay dò dẫm dưới gầm bàn, hoàn chỉnh cái hoạt cảnh ấy.

Kate trân trối nhìn, và một từ cứ thế xuất hiện trong tâm trí cô: chiến

chủ. Đây là một chiến chủ thời Trung Cổ, ngồi với đám lính và các ả điếm
trong tòa lâu đài hắn ta đã chiếm được.

Một cây gậy gỗ đập xuống nền nhà, và một người đưa tin thét lên,

“Thưa ngài! Học giả Edward de Johnes!” Quay người lại, cô thấy Johnston
đang lách qua đám đông, hướng về cái bàn phía trước.

Lãnh chúa Oliver ngước nhìn lên, lau nước thịt dính trên cằm bằng mu

bàn tay. “Hân hạnh được gặp ngài, Học giả Edwardus. Dù tôi không biết
ngài là một học giả hay một nhà làm phép.”

“Lãnh chúa Oliver,” Giáo sư nói, bằng tiếng Occitan. Ông khẽ gật đầu.

“Ngài Học giả, sao phải cứng nhắc vậy,” Oliver nói, trề môi vờ như

trách móc. “Ngài đã thực sự làm tôi bị tổn thương rồi đấy. Tôi đã làm gì để
phải chịu sự lạnh nhạt này chứ? Ngài bất mãn vì tôi đã bắt ngài đi khỏi tu
viện à? Ngài sẽ ăn ngon không kém ở đây, tôi đảm bảo với ngài. Ngon hơn
đấy. Gì thì gì, ngài tu viện trưởng cũng chẳng cần tới ngài đâu – còn tôi thì
cần đấy.”

Johnston đứng thẳng người, không nói gì hết.

“Ngài không có gì để nói sao?” Oliver nói, liếc nhìn Johnston. Mặt hắn

tối lại. “Rồi sẽ khác đấy,” hắn gầm gừ.

Johnston vẫn không hề cử động, cứ đứng yên lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.