DÒNG THỜI GIAN - Trang 327

Chris chẳng nghĩ thế. Chúa ơi, anh nghĩ, mình hầu như chẳng cử động

được, mà họ còn chưa khoác áo giáp lên nữa cơ. Giờ họ đang lắp những
miếng giáp kim loại lên đùi, bắp chân và đầu gối cho anh. Rồi họ làm đến
hai cánh tay. Với mỗi miếng giáp, họ nhờ anh cử động chân tay một chút, để
chắc chắn rằng các đai thắt không quá chặt.

Chiếc áo giáp lưới được hạ xuống đầu anh. Nó đè nặng lên hai vai anh.

Khi miếng giáp ngực đang được giữ nguyên vị trí, cậu trưởng đội hầu cận
hỏi một tràng, chẳng câu nào Chris trả lời được hết.

“Ngài hay ngồi phía trước hay sau yên ngựa ạ?”

“Ngài có định hạ thương không hay cứ giữ nguyên ạ?”

“Ngài muốn buộc cố định vào mấu yên không hay cứ ngồi tự do ạ?”

“Đặt bàn đạp lùi lại hay tiến ra trước ạ?”

Chris cứ ậm ậm ừ ừ. Cùng lúc ấy, lại thêm nhiều phần giáp trụ nữa

được thêm vào, với nhiều câu hỏi nữa.

“Giáp chân mềm hay cứng ạ?”

“Giáp khuỷu tay hay chỉ ép bên thôi ạ?”

“Kiếm cầm tay trái hay tay phải ạ?”

“Có mũ thép bên dưới mũ trụ không ạ?”

Anh cảm thấy nặng trình trịch mỗi lần họ chất thêm đồ mới và càng lúc

càng cứng hết cả người khi những khớp chân tay được bọc trong kim loại.
Những người hầu làm việc rất nhanh gọn, và chỉ trong vài phút thì anh đã
hoàn toàn xong xuôi. Họ bước lùi ra và ngắm nghía anh.

“Thế này được chưa, thưa ngài?”

“Vậy được rồi đấy,” anh nói.

“Giờ tới mũ trụ.” Anh đã đội sẵn một cái mũ kim loại ép chặt vào đầu

rồi, nhưng giờ họ mang mũ trụ có gắn cái mỏ ra và đặt nó lên đầu anh. Chris
bị tống vào trong bóng tối, và anh thấy sức nặng của cái mũ trụ dồn cả lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.