DÒNG THỜI GIAN - Trang 364

Trong hầm ngục, Marek nghe thấy tiếng kèn trumpet rền rĩ, cùng với tiếng
hò la từ xa của đám đông ở đấu trường, vọng vào qua một trong những ô cửa
sổ cao ngất phía trên tường. Tên lính canh ngước lên với vẻ không vui, chửi
Marek và Giáo sư, rồi quay lại ngồi lên ghế.

Giáo sư nói nhỏ, “Em có còn giữ chip định vị không?”

“Còn ạ,” Marek nói. “Em còn giữ. Thầy còn cái của thầy không?”

“Không. Thầy để mất rồi. Khoảng ba phút sau khi thầy tới đây.”

Giáo sư đã đáp xuống ở vùng đồng bằng rừng cây bao phủ gần tu viện

và dòng sông. ITC đã bảo đảm với ông rằng nơi đây là một vùng hoang
vắng, nhưng lại có địa thế cực kỳ lý tưởng. Không cần phải đi quá xa khỏi
cỗ máy, ông vẫn có thể thấy được mọi địa điểm chính của khu khảo cổ của
mình.

Chuyện xảy ra hoàn toàn là do vận rủi: Giáo sư đã hạ cánh xuống ngay

khi có một toán tiều phu đang hướng vào rừng cho một ngày làm việc mới,
rìu vác trên vai.

“Họ nhìn thấy tia sáng, rồi thấy thầy, và tất cả đều quỳ sụp xuống, cầu

khấn. Họ nghĩ mình đã nhìn thấy một điều kỳ diệu. Rồi họ cho là không phải
thế, và những cái rìu rời khỏi vai,” Giáo sư nói. “Thầy đã nghĩ rằng họ định
giết mình, nhưng may là thầy biết tiếng Occitan. Thầy đã thuyết phục họ dẫn
mình tới tu viện, để các thầy tu ở đó xử trí.”

Những thầy tu đã tách ông khỏi những người tiều phu, họ bắt ông cởi

đồ để tìm dấu thánh. “Họ tìm nó ở những nơi rất không bình thường,” Giáo
sư nói. “Đó là khi thầy đòi được gặp tu viện trưởng. Tu viện trưởng muốn
biết vị trí của đường hầm tại La Roque. Thầy ngờ là ông ta đã hứa nói cho
Arnaut. Gì thì gì, thầy đã gợi ý là nó có thể ở trong chỗ tài liệu cổ.” Giáo sư
cười toét miệng. “Thầy đã rất sẵn lòng được xem xét chỗ tài liệu đó cho ông
ta.”

“Thế ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.