DÒNG THỜI GIAN - Trang 365

“Và thầy nghĩ là mình đã tìm được nó rồi.”

“Đường hầm ấy ạ?”

“Thầy nghĩ vậy. Nó chạy theo một dòng sông ngầm, nên có vẻ nó sẽ có

quy mô lớn đấy. Nó bắt đầu ở một nơi gọi là nhà nguyện xanh. Và có chìa
khóa để tìm ra lối vào.”

“Một cái chìa khóa?”

Tên lính canh cằn nhằn gì đó, nên Marek ngừng nói trong giây lát.

Chris đứng dậy, chùi chùi chỗ ướt trên quần. Anh nói, “Chúng ta phải thoát
khỏi đây thôi. Kate ở đâu rồi?’

Marek lắc đầu. Kate vẫn đang tự do, trừ phi những tiếng quát tháo của

bọn lính anh ta nghe thấy ở dưới hành lang có nghĩa là cô đã bị bắt. Nhưng
anh không nghĩ là bọn chúng đã tóm được cô. Thế nên nếu họ bắt liên lạc
được với nhau, cô sẽ có thể giúp tất cả thoát ra khỏi đây.

Thế có nghĩa là phải làm thế nào đó để vượt qua được tên lính canh.

Vấn đề là từ chỗ góc quẹo ở hành lang tới nơi tên lính canh đang ngồi ít nhất
cũng phải gần hai mươi mét. Chẳng có cách nào để làm hắn bất ngờ hết.
Nhưng nếu Kate ở trong phạm vi phủ sóng của tai nghe, thì anh ta sẽ có
thể…

Chris đang đập ầm ầm lên song sắt nhà tù và gào lên, “Này! Lính! Này,

anh kia!”

Marek còn chưa kịp nói gì, tên lính canh đã bước lại gần, soi mói nhìn

Chris trong khi anh đang giơ một tay qua chấn song và vẫy vẫy hắn lại.
“Này! Lại đây! Này! Ra đây nào!”

Tên lính đi lại chỗ anh Chris, đập vào bàn tay đang luồn qua song sắt

của anh, và rồi đột ngột ho sặc sụa khi anh phun ống khí vào mặt hắn. Tên
lính lảo đảo đổ gục. Chris lại thò tay qua song sắt lần nữa, tóm lấy cổ áo tên
lính, và xịt lần nữa vào thẳng mặt hắn.

Mắt tên lính canh đảo ngược, và hắn ngã huỵch xuống đất y như một

tảng đá. Vẫn đang giữ lấy hắn, tay Chris bị đập vào thanh ngang; anh rên lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.