DÒNG THỜI GIAN - Trang 377

“Phần lòng của con lợn, được đưa về từ cuộc đi săn,” hắn ta nói, gật gật

đầu. “Khá thuyết phục đấy.” Hắn ta quay về phía Giáo sư. “Ngài có hài lòng
với những gì nhà bếp của ta làm không?”

“Có thưa ngài. Món khai vị vừa truyền thống lại vừa được chế biến rất

khéo. Tinh hoàn rất tuyệt.”

“Cảm ơn ngài,” người đầu bếp nói, cúi đầu cảm tạ. “Chúng là mận và

đường đun đấy ạ. Và bộ lòng là xâu hoa quả trộn với trứng, bia, và mật ong
ạ.”

“Tốt, tốt,” Oliver nói. “Ngươi sẽ dọn món này ra trước món chính

chứ?”

“Chắc chắn ạ, thưa ngài Oliver.”

“Thế còn món khai vị khác thì sao?”

“Bánh đường trộn bột hạnh đào ạ, thưa ngài, được nhuộm bồ công anh

và nghệ.” Người đầu bếp cúi đầu và ra hiệu, thêm nhiều cậu bé chạy mang
một cái khay nữa đến. Nó là một hình mẫu khổng lồ của pháo đài
Castelgard, những bức tường gắn lỗ châu mai của nó cao tới một mét rưỡi,
tất cả được sơn màu vàng nhạt, đúng với màu đá thật. Chiếc bánh giống thật
tới từng chi tiết nhỏ, và có cả những lá cờ nhỏ xíu ở trên những bức tường
thành bằng đường.

“Tuyệt diệu! Giỏi lắm!” Oliver thốt lên. Hắn ta vỗ hai tay với vẻ đầy

thỏa mãn, trong chốc lát sung sướng như một đứa trẻ. “Ta cực kỳ hài lòng.”

Hắn ta quay về phía Giáo sư và ra hiệu về phía hình mẫu. “Ngài cũng

biết tên khốn Arnaut chắc chắn sẽ tấn công pháo đài này, vậy ta phải chống
lại hắn chứ?”

Johnston gật đầu. “Tôi có biết!”

“Ngài sẽ khuyên ta phải sắp xếp lực lượng trong Castelgard thế nào

đây?”

“Thưa ngài,” Johnston nói, “tôi sẽ không phòng thủ Castelgard đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.