DÒNG THỜI GIAN - Trang 378

“Ô! Sao ngài lại nói thế?” Oliver đi lại chiếc bàn gần nhất, lấy một

chiếc ly, và rót rượu vào.

“Ngài đã cần bao nhiêu lính để chiếm nó từ người Gascon?” Johnston

nói.

“Năm mươi hay sáu mươi gì đó, không hơn.”

“Thế là ngài có câu trả lời rồi đấy.”

“Nhưng chúng ta đã không tấn công trực diện. Chúng ta đã dùng do

thám. Thủ đoạn một chút.”

“Thế Đại Tư tế thì không sao?”

“Lão có thể thử, nhưng chúng ta sẽ đợi. Chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng

cho cuộc tấn công của hắn.”

“Có lẽ thế,” Johnston nói, quay người lại. “Và cũng có lẽ là không.”

“Ngài quả là một tay thuật sĩ…”

“Không, thưa ngài: tôi không nhìn trước được tương lai. Tôi chẳng hề

có khả năng như thế. Tôi chỉ đơn giản là cho ngài một lời khuyên với tư
cách là người bình thường thôi. Và tôi muốn nói là, Đại Tư tế cũng không
kém phần thủ đoạn so với ngài đâu.”

Oliver cau mày, giận dỗi im lặng uống rượu một lúc. Rồi dường như

chú ý đến người đầu bếp, những cậu bé đang khiêng chiếc khay, tất cả họ
đang đứng yên, hắn bèn vẫy tay đuổi họ đi. Khi họ chuẩn bị đi, hắn nói,
“Cẩn thận mấy món đó đấy! Ta không muốn có chuyện gì xảy ra với nó
trước khi khách thấy nó đâu.” Vài phút sau, chỉ còn hai người họ. Hắn quay
về phía Johnston, ngoắc tay về phía những tấm rèm. “Và ta cũng chẳng
muốn có chuyện gì với tòa lâu đài này đâu.”

“Thưa ngài,” Johnston nói, “ngài chẳng việc gì phải phòng thủ lâu đài

này trong khi ngài có một lâu đài khác tuyệt hơn nhiều.”

“Hử? Ngài nói tới La Roque sao? Nhưng La Roque có điểm yếu. Có

một đường hầm ta không tìm ra được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.