DÒNG THỜI GIAN - Trang 381

“Ngài muốn ta dời tới La Roque vì ngài biết là lâu đài đó có điểm yếu.

Ngài là người của Arnaut và ngài đang dọn đường cho hắn tấn công.”

“Thưa ngài,” Johnston nói, “nếu La Roque yếu thế hơn, như ngài vẫn

nói, thế sao ngài lại để kho báu của mình ở đó?”

Oliver khịt mũi lại không vui. “Ngài nói giỏi lắm.”

“Thưa ngài, những hành động của chính ngài đã cho tôi biết là lâu đài

nào có lợi thế hơn.”

“Được lắm. Nhưng ngài Học giả này, nếu ta tới La Roque, ngài sẽ phải

đi cùng ta. Và nếu một người nào đó tìm ra cái lối đi bí mật đó trước khi
ngài nói cho ta hay, tự ta sẽ lo cho ngài được chết theo cái cách khiến cho
‘đoạn kết’ của Edward” – hắn ta cười khùng khục trước cách chơi chữ của
mình – “chẳng khác nào một ân huệ đấy.”

“Tôi hiểu ý ngài rồi,” Johnston nói.

“Thật chứ? Vậy ngài hãy khắc cốt ghi tâm điều đó.”

*

*

Chris Hughes nhìn không chớp mắt ra ngoài cửa sổ.

Gần hai mươi mét bên dưới, khoảng sân chìm trong bóng tối. Đàn ông

cùng phụ nữ ăn vận đẹp đẽ lướt về phía những ô cửa sổ sáng đèn của đại
sảnh. Anh nghe tiếng nhạc từ xa vọng lại. Khung cảnh lễ hội làm anh thấy
càng thêm ảm đạm, thêm cô quạnh. Ba người bọn họ sắp bị giết – và họ
chẳng làm gì được hết.

Họ bị nhốt lại trong một căn phòng nhỏ, cao ngất phía trên cái tháp

trung tâm ở khu giam giữ của tòa thành, nhìn ra những bức tường thành và
thị trấn bên dưới. Đây là phòng của một phụ nữ, với một chiếc khung cửi và
bàn thờ ở một góc, những dấu hiệu bên ngoài về lòng mộ đạo bị đè bẹp bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.