DÒNG THỜI GIAN - Trang 382

chiếc giường khổng lồ có màn đỏ viền lông đặt ở giữa phòng. Cửa vào
phòng làm bằng gỗ sồi chắc chắn, và được khóa bằng một ổ khóa mới. Guy
đã đích thân khóa cửa, sau khi cho một tên lính ở lại trong phòng, ngồi bên
cửa, cùng với hai tên ở phía ngoài.

Lần này họ chẳng có cơ may nào hết.

Marek ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào khoảng không, mải miết

suy nghĩ. Hay có lẽ là anh ta đang lắng nghe; anh ta đặt một tay khum khum
lên tai. Trong khi ấy, Kate cứ đi đi lại lại không ngừng, hết cửa sổ này đến
cửa sổ khác, xem xét khung cảnh từ mỗi vị trí. Ở ô cửa xa nhất, cô thò đầu
ra, nhìn xuống, rồi lại đi về phía cửa sổ nơi Chris đang đứng và lại chúi
người ra ngoài.

“Khung cảnh ở đây chỗ nào chẳng như nhau,” Chris nói. Việc đi lại

không ngừng của cô làm anh khó chịu.

Rồi anh thấy cô giơ những ngón tay ra lướt dọc theo phần tường bên

cửa sổ, cảm nhận mặt đá và lớp vữa.

Anh nhìn cô với vẻ đầy dò hỏi.

“Có lẽ,” có vừa nói vừa gật đầu. “Có lẽ.”

Chris với tay ra và chạm vào bức tường. Phần xây nề rất mịn, tường

cong phẳng. Bức tường dẫn thẳng xuống sân bên dưới.

“Cô đùa đấy à?” anh nói.

“Không,” cô nói. “Tôi không đùa đâu.”

Anh lại nhìn ra lần nữa. Dưới sân, ngoài những triều thần ra, còn có rất

nhiều những người khác nữa. Một nhóm thiếu hiệp cười cười nói nói lau
chùi giáp trụ và coi sóc cho ngựa của các hiệp sĩ. Ở phía bên phải, lính đi
tuần trên các bức tường thành. Bất cứ ai trong số họ đều có thể ngước nhìn
lên nếu những cử động của cô lọt vào mắt họ.

“Cô sẽ bị phát hiện đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.