DÒNG THỜI GIAN - Trang 388

*

*

Kate đang trèo lên bức tường nhà nguyện cách mặt đất hơn ba mét, bóng
dáng cô được những góc chạm khắc cầu kỳ của ô cửa sổ tu viện và những
giàn dây leo dày đặc che khuất. Dù vậy, nếu có ai đó ngước mắt nhìn lên, cô
vẫn có thể dễ dàng bị phát hiện. Nhưng lối đi đó rất tối, và chẳng ai ngước
mắt lên hết. Cô nghe thấy tiếng de Kere quát lên đầy giận dữ, “Đi ra chỗ
những tên trợ lý khác, và kết liễu bọn chúng đi!”

Những tên lính lưỡng lự. “Nhưng thưa ngài Robert, họ làm cho Học giả

của lãnh chúa Oliver…”

“Và chính lãnh chúa Oliver đã ra lệnh thế. Giết hết chúng đi!”

Đám lính chạy vội vào trong lâu đài.

De Kere chửi thề. Hắn đang nói chuyện với một người lính còn sót lại,

nhưng bọn họ chỉ đang thì thầm, và cái tai nghe của cô đang kêu lách tách
nên cô cũng chẳng nghe ra được. Nói thật là cô cũng phải ngạc nhiên khi
thấy mình đã có thể nghe được nhiều đến thế.

Sao cô có thể nghe được họ nói những gì nhỉ? Có vẻ như là họ đang ở

quá xa, lẽ ra cô không thể nghe được giọng của de Kere rõ đến thế. Nhưng
giọng của hắn vẫn rất rõ, thậm chí còn như được phóng đại lên vậy. Có lẽ là
do độ vang của lối đi…

Nhìn xuống dưới, cô thấy có vài người lính vẫn chưa bỏ đi.

Họ cứ đi lảng vảng xung quanh. Nên cô không thể quay xuống dưới

được. Cô quyết định sẽ trèo lên mái nhà và đợi đến khi mọi chuyện lắng
xuống. Mái của nhà nguyện vẫn đang để trần ra: một cái mái ngói nhọn đơn
giản, với những chỗ hở nhỏ đang được sửa chữa. Mái rất dốc; cô trườn
xuống chỗ máng nước và nói, “André.”

Một tiếng cạch. Cô nghĩ mình đã nghe thấy giọng của Marek, nhưng

nhiễu quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.