DÒNG THỜI GIAN - Trang 43

biến.”

Diane Kramer hắng giọng. Cô mới ngoài ba mươi, mái tóc sẫm màu và

mặc một bộ vét đen. “Tôi không biết thế có ổn không, Bob ạ,” cô nói bằng
giọng đúng kiểu luật sư nhất có thể. “Anh đang ngụy tạo bằng chứng đấy…”

“Dĩ nhiên là tôi đang ngụy tạo bằng chứng! Vấn đề là ở đấy! Ai đó sẽ

hỏi là tại sao Traub lại ra được đó. Thế nên cứ để xe ông ta lại đó cho chúng
nó tìm.”

“Nhưng chúng ta không biết đích xác chỗ nào là…”

“Chính xác hay không không quan trọng. Cứ làm thế đi.”

“Thế có nghĩa là Baretto và thêm một người nào đó sẽ biết việc này…”

“Ai thèm quan tâm đến việc khốn nạn đó chứ? Chẳng ai hết. Cứ làm

thế đi, Diane.”

Có một khoảng lặng ngắn. Kramer nhìn chằm chằm xuống nền nhà,

chau mày, rõ ràng là đang rất không vui.

“Anh nghe này,” Doniger nói, quay về phía Gordon. “Anh có nhớ khi

Garman sắp có được hợp đồng còn công ty cũ của tôi thì không chứ? Anh có
nhớ vụ bắn tin cho bọn báo chí không?”

“Tôi có nhớ,” Gordon nói.

“Anh đã rất lo lắng về việc đó,” Doniger cười mỉa. Gã giải thích với

Kramer, “Garman là một con lợn béo ị. Rồi hắn ta sụt hàng đống cân vì bị bà
vợ bắt ăn kiêng. Chúng ta đã bắn tin rằng Garman bị ung thư không chữa
được và công ty của hắn ta sắp sập. Hắn ta chối nhưng chẳng ai tin vì cái vẻ
ngoài ấy, Chúng tôi có được hợp đồng. Tôi gửi một giỏ hoa quả đại tướng
tới cho bà vợ.” Gã cười. “Nhưng vấn đề là, chẳng ai lần ra vụ bắn tin là từ
chỗ chúng ta hết. Mọi thứ đều rất đúng luật, Diane. Kinh doanh là kinh
doanh thôi. Mang cái xe khốn kiếp ấy ra sa mạc đi.”

Cô gật đầu nhưng vẫn nhìn xuống sàn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.