DÒNG THỜI GIAN - Trang 457

tu xung quanh bắn những ánh nhìn không đồng ý về phía họ. Kate nhìn
Marek và nhẹ gật đầu, ám chỉ là cô đã hiểu.

Cửa bên trái dẫn tới đâu? Chẳng có người lính nào ở cánh cửa đó hết,

và căn phòng bên trong rất tối. Dù nó có dẫn tới đâu đi nữa, họ cũng sẽ phải
mạo hiểm. Anh ta bắt gặp ánh nhìn của Chris và giật nhẹ ngón tay cái: đến
lúc đứng dậy rồi.

Chris gật đầu rất nhẹ để không ai biết. Marek vừa đẩy bát xúp của mình

ra và chuẩn bị đứng dậy, thì một thầy tu bận áo thụng trắng đi về phía anh ta,
cúi sát lại và thì thầm, “Tu viện trưởng muốn gặp các anh bây giờ.”

*

*

Tu viện trưởng của Sainte-Mère là một người đàn ông tràn trề sinh lực ngoài
ba mươi tuổi, với cơ thể của một vận động viên và cặp mắt sắc sảo của một
thương gia. Chiếc áo chùng đen của ông ta được thêu rất tao nhã, chiếc dây
chuyền nặng trịch bằng vàng, và bàn tay ông ta chìa ra để được hôn lên đầy
nhẫn trên cả bốn ngón. Ông ta gặp họ trong cái sân đầy nắng và rồi đi cạnh
Marek, trong khi Chris và Kate theo sau. Lính mặc đồ xanh và đen có ở
khắp nơi. Phong thái của tu viện trưởng rất vui vẻ, nhưng ông ta có thói
quen đột ngột thay đổi chủ đề, như thể muốn làm người nghe mất cảnh giác.

“Ta thực sự rất thương cảm cho những người lính này,” tu viện trưởng

nói, “nhưng ta sợ là có vài kẻ đột nhập vào tu viện – lính của Oliver – và cho
tới khi mọi người ở đây tìm ra chúng, cẩn thận vẫn hơn. Và ngài Arnaut đã
rất hào phóng giúp bảo vệ nơi này. Mọi người ăn ngon chứ?”

“Nhờ lòng thương của Chúa và của ngài, rất ngon, thưa tu viện

trượng.”

Tu viện trưởng cười một cách thỏa mãn. “Ta ghét tán dương,” ông ta

nói. “Và hội thánh đây nghiêm cấm điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.