DÒNG THỜI GIAN - Trang 462

tưởng; chỉ có hai phân máu trên mũi tên. Anh ta vừa thả mũi tên xuống đất
thì Chris và Kate xuất hiện.

Họ nhìn chân anh ta, rồi nhìn mũi tên. Anh ta đang chảy máu. Kate kéo

chiếc áo chẽn của mình lên và lấy con dao găm rạch một mảnh vải lanh dưới
lần áo lót ra. Cô buộc nó quanh đùi Marek để làm băng sơ cứu tạm thời.

Marek nói, “Không tệ thế đâu.”

“Thì cũng chẳng mất gì nếu băng nó vào đâu,” cô nói. “Anh còn đi

được chứ?”

“Dĩ nhiên là tôi đi được,” Marek nói.

“Anh xanh lắm.”

“Tôi ổn mà,” anh ta nói, và đi khỏi chỗ cái cột, nhìn ra sân.

Bốn người lính nằm trên đất, khắp nơi chi chít những tên. Những người

lính khác đã đi mất; chẳng còn ai bắn lên tháp chuông nữa; khói cuộn lên từ
trên những ô cửa sổ cao ngất, ở phía đối diện sân, họ thấy thêm nhiều khói
nữa, dày đặc và đen thẫm, đến từ khu nhà ăn. Cả tu viện sắp sửa bốc cháy.

“Chúng ta phải đi tìm cái chìa khóa ấy,” Marek nói.

“Nhưng nó ở trong phòng ông ta.”

“Tôi không chắc về việc đó lắm đâu.” Marek nhớ rằng một trong những

điều cuối cùng mà Elsie, chuyên gia về văn tự, đã nói với anh ta khi còn ở
khu khảo cổ có liên quan gì đó đến một chiếc chìa khóa. Và từ nào đó mà cô
thấy băn khoăn. Anh ta không thể nhớ được chi tiết – anh ta lúc ấy còn đang
lo cho Giáo sư – nhưng cũng nhớ rõ ràng rằng Elsie đã nhìn vào một tờ giấy
da từ cái đống được tìm thấy trong tu viện. Cùng cái chồng có lời nhắn của
Giáo sư ấy.

Và Marek biết phải đi tìm cái chồng giấy ấy ở đâu.

*

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.