DÒNG THỜI GIAN - Trang 487

Ánh nắng chiếu trên mặt nước rọi lên mặt những người lính của

Arnaut. Anh thấy họ nheo mắt, và quay lưng lại dòng sông. Chris đã nhận ra
rằng ánh nắng chói chang có lẽ là lý do làm họ không nhìn thấy anh.

Không quẫy nước hay khua tay, Chris vẫn đến được bờ Bắc của dòng

Dordogne và trượt qua những đám cây bụi mọc chìa ra bên bờ sông. Ở đây
không ai có thể nhìn thấy anh hết. Anh có thể nghỉ lấy sức một chút. Và anh
phải ở bên này sông – bên của người Pháp – nếu còn muốn nhập bọn với
Marek và Kate.

Ấy là, nếu họ còn sống mà ra khỏi cối xay. Chris chẳng biết cơ may là

bao nhiêu nữa. Cối xay nhung nhúc những lính.

Và rồi anh nhớ rằng Marek vẫn đang cầm mảnh sứ. Nếu Marek chết,

hoặc biến mất, họ sẽ không còn cơ hội trở về nhà nữa. Nhưng có lẽ họ cũng
chẳng còn cơ hội đâu mà, anh nghĩ vậy.

Cái gì đó đập bộp lên đầu anh. Khi quay lại anh thấy một con chuột

chết, trương phồng lên trôi trên sông. Cảm giác kinh tởm thúc anh ào ra khỏi
dòng nước. Giờ ngay chỗ anh đang bám chẳng có tên lính nào hết; chúng
đang đứng dưới bóng một lùm thông, xuôi dòng chừng mười hai mét. Anh
leo lên khỏi mặt nước và nằm vật xuống chỗ bụi cây. Ánh mặt trời tỏa khắp
người Chris, sưởi ấm cho anh. Anh nghe thấy tiếng bọn lính cười nói. Anh
biết mình nên tìm chỗ nào đó kín hơn. Nơi anh đang nằm bây giờ, giữa đám
cây bụi trên bờ sông, bất cứ ai đi dọc bờ sông cũng sẽ dễ dàng nhìn thấy.
Nhưng khi thấy người ấm hơn, cũng là lúc anh thấy mình kiệt sức. Mắt nặng
trĩu, chân tay uể oải, và dù nhận ra được nguy hiểm, anh vẫn tự nhủ rằng
mình sẽ chỉ nhắm mắt một chút thôi.

Chỉ một chút thôi.

*

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.