DÒNG THỜI GIAN - Trang 496

Cô cố vùng vẫy.

Hắn cứ giữ chặt.

Rồi cô thấy có gì đó thay đổi trong mắt hắn – một vẻ gì đó bất an – và

cái sàn gỗ ướt nhẹp bắt đầu sụp xuống dưới chân hắn. Trọng lượng của cả
hai người vượt quá sức chịu đựng của tấm ván gỗ cũ kỹ, hàng bao năm đã
ngấm sũng nước từ bánh xe. Những tấm ván gỗ giờ cong oằn về phía trước.
Một tấm ván vỡ nát ra mà không phát ra một tiếng động, và đầu gối của de
Kere sụt xuống, nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy cô.

Bao lâu rồi? Cô nghĩ. Dùng bàn tay kia, cô đấm vào cổ tay de Kere, cố

bắt hắn thả mình ra.

Bao lâu rồi?

De Kere như một con chó bun, cứ bám chặt lấy, không chịu nhả ra. Một

tấm ván sàn nữa vỡ ra, và hắn ta lảo đảo đổ sang một bên. Nếu một tấm nữa
mà vỡ, hắn sẽ rơi xuống cùng cô.

Thế mà hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Hắn sẽ bám lấy đến cùng.

Bao lâu rồi?

Với bàn tay còn tự do, cô bấu lấy một mái chèo đang tới và dùng lực

của bánh xe để kéo người mình xuống khỏi nắm tay của de Kere. Hai cánh
tay của cô rát lên vì căng cứng, nhưng nó có hiệu quả – những tấm ván nứt
ra – de Kere ngã xuống – hắn thả cô ra – và cô rơi thêm khoảng một mét nữa
xuống dòng nước đang sủi bọt trắng xóa quanh bánh xe.

Và rồi một luồng sáng vàng nhạt bùng lên, cả tòa nhà bằng gỗ phía trên

cô gầm rú lên rồi biến mất. Cô thấy những tấm ván cứ bay tứ tán, rồi cô lộn
nhào và đâm đầu xuống dòng nước lạnh giá. Cô thấy đầy sao, một loáng
thôi, rồi cô bất tỉnh trong dòng nước đang cuộn chảy xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.