DÒNG THỜI GIAN - Trang 511

“Không đâu,” cô nói. “Tôi giữ miếng sứ.”

“Cô giữ thật á?”

“André đưa nó cho tôi, lúc ở trên cầu. Tôi nghĩ anh ấy đã biết rằng

mình sẽ không thể sống sót mà thoát ra được. Anh ấy đã có thể chạy trốn và
tự cứu mình. Nhưng anh ấy không làm thế. Anh ấy ở lại và cứu tôi.”

Cô rưng rưng khóc.

Chris lặng lẽ cưỡi ngựa tiến lên, chẳng nói gì hết. Anh nhớ lại sự nhiệt

huyết của Marek đã luôn làm những nghiên cứu sinh khác thấy nực cười –
“Anh có tin được không? Anh ấy thực sự tin vào cái thứ tinh thần hiệp sĩ
ngớ ngẩn đó!” – và việc họ đã cho những hành động của anh ta là một dạng
khoe mẽ quái đản. Một vai hề, một hành vi giả tạo. Vì vào cuối thế kỷ hai
mươi này, anh không thể nghiêm túc bắt người khác tin rằng anh tin vào
danh dự và sự chân thật, cùng với sự trinh trắng của thân thể, hành động bảo
vệ phụ nữ, sự thiêng liêng của tình yêu đích thực, và tất cả những thứ còn
lại.

Nhưng hiển nhiên là André đã thực sự tin tưởng vào điều đó.

*

*

Họ đi qua một vùng đất thật kinh hoàng. Mặt trời yếu ớt nhạt nhòa trong
khói bụi. Đây đó có những giàn nho, nhưng dây leo đều bị cháy rụi, để lại
những cái gốc bé tẹo sần sùi xấu xí, khói bốc nghi ngút lên trời. Những vườn
cây ăn quả cũng trở nên đen kịt và thật hoang tàn, chỉ còn là những thân cây
trơ trọi. Tất cả mọi thứ đều đã bị cháy rụi.

Khắp xung quanh, họ nghe thấy những tiếng kêu đau đớn của những

người lính bị thương. Rất nhiều lính lui khỏi chiến tuyến giờ đã ngã gục bên
đường. Vài người vẫn còn thở; những người khác đã xám ngoét cả rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.