DÒNG THỜI GIAN - Trang 556

Cô nghĩ, Đối xứng.

Thật phấn khích, cô đi vội về phía cái hốc đặt nến kế tiếp. Những

đường nét chạm trổ thể hiện hai chiếc lá nho. Hốc tiếp theo: hai bàn tay chắp
vào nhau cầu nguyện. Cô cứ thế đi khắp phòng, xem từng hốc một.

Chẳng cái nào có bàn chân hết.

Chris đang quét ngón chân thành những đường cong trên nền nhà, cọ

lớp rêu khỏi mặt đá bên dưới. Anh đang lẩm nhẩm, “Chân lớn, chân lớn.”

Cô nhìn Chris và nói, “Tôi thấy thật ngớ ngẩn.”

“Tại sao?”

Cô chỉ về phía lối cửa sau lưng anh – lối cửa họ đã qua khi mới đi

xuống cầu thang. Lối cửa một thời đã từng được chạm trổ rất cầu kỳ nhưng
giờ đã mòn vẹt cả.

Thậm chí cả bây giờ vẫn có thể nhìn thấy được những họa tiết ban đầu

là gì. Ở cả bên trái lẫn bên phải lối cửa được khắc một loạt những hình tròn
nhỏ lồi lên. Năm hình nổi, cái lớn nhất ở trên đầu cửa và cái nhỏ nhất ở cuối.
Hình tròn lớn nhất có một khoanh bẹt khắc lên mặt, ai cũng hiểu những hình
tròn ấy tượng trưng cho cái gì.

Năm ngón chân, ở mỗi bên cửa.

“Ôi Chúa ơi,” Chris nói. “Là cả cái cửa chết tiệt ấy.”

Cô gật đầu. “Bàn chân khổng lồ.”

“Sao họ lại làm thế?”

Cô nhún vai. “Đôi khi họ đặt những biểu tượng đáng sợ hoặc xấu xa

lên lối vào hoặc lối ra. Để tượng trưng cho việc những linh hồn ác phải trốn
chạy hoặc bị đày đi.”

Họ nhanh chóng đi ra chỗ cửa, và Kate bước năm bước, rồi bốn, rồi

chín. Giờ cô đối mặt với một cái vòng sắt hoen gỉ được gắn trên tường. Cả
hai người đều rất phấn khởi trước phát hiện này, nhưng khi họ giật, cái vòng
vỡ ra trong tay họ, nát tan thành những mảnh vụn màu đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.