DÒNG THỜI GIAN - Trang 74

Về phần Giáo sư, vợ ông đã mất nhiều năm trước, và dù có rất nhiều lời

đồn đại, Chris chưa bao giờ thấy ông qua lại với bất cứ người phụ nữ nào
hết. Anh rất thích thú nhìn ông lúc này. Johnston không hề thay đổi cách ứng
xử; ông chỉ đơn giản là chú tâm hoàn toàn đến cô phóng viên mà thôi. Ông
làm người khác có ấn tượng rằng cả thế giới này chẳng có gì quan trọng hơn
cô ta hết. Và Chris có cảm giác rằng những câu hỏi của Delvert có vẻ kém
sắc nhọn hơn những gì cô ta dự định hỏi.

“Như ông biết đấy, thưa Giáo sư,” cô ta nói, “tòa soạn của chúng tôi

vẫn đang hoàn thành bài viết về công ty ITC của Mỹ.”

“Phải, tôi có biết chuyện đó.”

“Có đúng ITC tài trợ cho dự án này không, thưa Giáo sư?”

“Phải.”

Cô ta nói, “Chúng tôi nghe nói họ tài trợ một triệu đô la vào đây mỗi

năm.”

“Cái đó cũng đúng.”

Họ đi tiếp một lúc. Cô ta dường như đang lên khung cho câu hỏi tiếp

theo một cách cẩn thận.

“Có vài người ở tòa soạn,” cô ta nói, “nghĩ rằng đó là một số tiền khá

lớn cho một dự án khảo cổ học thời Trung Cổ.”

“Ồ, cô có thể nói với mọi người ở tòa báo,” Johnston nói, “là không

phải đâu. Thực tế, với một khu vực lớn như thế này thì là bình thường thôi.
ITC đã trả thẳng cho chúng tôi hai trăm năm mươi nghìn đô la, một trăm hai
mươi lăm nghìn cho các chi phí gián tiếp đóng cho trường đại học, thêm tám
mươi nghìn nữa cho học bổng, lương tháng, chi phí đi lại và ăn ở, cùng với
năm mươi nghìn nữa cho các chi phí thí nghiệm và lưu trữ.”

“Nhưng chắc chắn là phải còn nhiều hơn thế chứ,” cô ta nói, tay lấy bút

nghịch ngợm mái tóc của mình, và chớp mắt liên tục. Chris nghĩ, cô ta đang
nháy mắt với ông. Anh chưa bao giờ thấy một phụ nữ làm thế. Chắc chỉ
người Pháp mới làm nổi cái trò đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.