ĐÔNHA PERFÊCTA - Trang 129

- Và tắt đèn đi, anh Pêpê.
Pêpê Rây đã để đèn sáng trong phòng của mình, từ đó hắt ra cửa một thứ

ánh sáng yếu ớt làm cho hàng hiên đỡ tối. Trong giây lát anh quay trở lại.
Lúc này bóng đêm dày đặc, anh phải lần theo tường để đến chỗ Rôxariô.
Khi đã gặp lại nhau, anh bọc kín từ đầu đến chân cô vào trong tấm áo.

- Chắc là bây giờ em sẽ thấy dễ chịu hơn, em yêu của anh ạ...
- Vâng, dễ chịu hẳn... vì có anh ở bên em.
- Anh sẽ ở bên em suốt đời...
Nhưng anh thấy cô khẽ gỡ tay anh ra, rồi đứng lên.
- Em làm gì đấy?
Anh nghe thấy tiếng động nhỏ của một vật bằng kim loại. Rôxariô tra

chìa vào một ổ khóa không nhìn thấy, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa điện thờ
mà hai người vừa ngồi ở bậc thềm ngoài. Một mùi ẩm mốc bốc lên từ căn
phòng đóng kín đã lâu ngày. Căn phòng nhỏ hẹp, tối đen như một nhà mồ.
Pêpê Rây cảm thấy bàn tay cô em họ dắt tay mình dẫn đi, và giọng yếu ớt
của cô thì thầm:

- Anh vào đây.
Hai người bước mấy bước, Pêpê Rây tưởng chừng như được dạ thần dẫn

đến những nơi xa lạ trong vườn thiên đàng. Rôxariô dò dẫm trong bóng tối,
cuối cùng cô dịu dàng lên tiếng:

- Anh ngồi xuống đây.
Hai người cùng ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ. Pêpê Rây lại ôm

Rôxariô vào lòng. Ngay lúc đó, đầu anh va vào một vật gì rất cứng.

- Cái gì đấy?
- Hai bàn chân.
- Em Rôxariô... em nói gì thế?
- Hai bàn chân của chúa Giêxu... hai bàn chân tượng Đức Chúa Giêxu bị

đóng đanh câu rút, tượng Đức Chúa xuống thế chịu nạn chuộc tội cho thiên
hạ mà gia đình em thờ phụng đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.