ĐỐT ĐỜI - Trang 63

Ông móc ví lấy giấy tờ nhưng anh ta đã nói:
- Thôi, chú đi đi. Chú đã lấn sang tuyến dành cho xe máy.
Ông nói cám ơn rồi đi. Ông lái xe đến một khúc sông vắng, nhìn lên

cao thấy một bầu trời trống rỗng và xám ngoét như tro tàn. Gió phần phật
trên những ngọn cỏ đuôi chó cao quá đầu người, hoàng hôn xơ xác trên
đám lá dừa nước nơi nhánh sông đã khô cạn. Con khỉ nhỏ từ trong xe nhảy
ra, leo lên một nhánh cây bần. Nó hái mấy trái bần và thảy cho ông một trái
chín, mềm và thơm ngây ngây như mùi của vỏ cây đã lên men.

Ông tấp vào một cái quán lá xiêu đổ. Chủ quán là một cô gái quê,

mừng rỡ khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Cô nói:

- Chào chú. Sao lâu nay không thấy chú tới. Cô Vân đâu rồi?
- Lâu nay cô Vân có tới đây không?
- Có bao giờ cổ đi một mình tới đây đâu. Hôm nay có gà vườn, lá

chanh.

- Gì cũng được, ông nói, cô có rượu nếp Gò Công không?
- Nếu chú không nhắc chắc cháu đã quên rồi. Sao chú lại thích uống

rượu nếp Gò Công vậy?

- Vì cô Vân quê ở Gò Công.
- Con gái Gò Công người nào cũng đẹp. Cháu có nhỏ bạn cũng ở Gò

Công. Đẹp lắm. Nó lấy chồng Đài Loan.

Ông lấy một trái chuối cho con khỉ và rót rượu vô cái ly nhỏ.
- Còn chú thì biết có một bà hoàng hậu quê ở Gò Công.
- Bà hoàng hậu nào vậy?
- Bà Nam Phương, vợ vua Bảo Đại.
Cô gái có vẻ xa lạ với chuyện ấy. Dĩa gà xé phay được dọn lên. Ông

ngồi nhâm nhi chậm rãi, uống hết nửa lít rượu trắng.

Khi trời đã tối mịt cô chủ quán nói:
- Chú đừng uống nữa. Đường ở thôn quê không có đèn, chú lái xe

nguy hiểm.

Nhưng ông lại thấy tỉnh táo. Khi xe chạy, trong trí ông hiện ra những

dòng chữ.

Anh vẫn cứ tìm em nơi quán xá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.