ĐỐT ĐỜI - Trang 85

ngâm. Ông biết bà đang hoài nghi.

Ông nói:
"Chào chị, tội nghiệp hết sức. Con chó rất khôn, và nó đẹp lắm, lông

vàng mượt…" vừa nói ông vừa mở sợi dây cột bao bố, lôi con chó ra, được
nửa chừng thì người đàn bà ngăn lại.

"Nó đã chết rồi, anh kéo ra làm gì, tội nghiệp."
Trời vẫn còn mưa nên ngôi mộ của nó đầy nước. Tội nghiệp con vật

bé bỏng, cách đây vài tiếng đồng hồ con còn nằm khoanh tròn dưới chân
bố. Sao con ra đi vội vàng như thế? Sao bố lại phải để con nằm trong một
huyệt mộ đầy nước như thế?

°
Con chó thứ hai mất tích, và ông đã đưa nó trở về từ cõi chết. Một

chuyến trở về đầy kịch tính. Một cuộc giải thoát ngàn cân treo sợi tóc.

Ban đầu một mình ông đi tìm. Khắp các nhà hàng xóm, sục sạo từng

ngõ ngách, trại nhốt chó ở đường Lý Chính Thắng gần ga xe lửa, rồi đến
từng lò chó nổi tiếng trong vùng: Cầu Kiệu, chợ Cầu Móng, cầu Tân
Thuận… Cuối cùng người ta chỉ ông lên tận ngã tư Bảy Hiền. Đứa con gái
của ông lúc ấy mới mười lăm tuổi cũng đòi đi.

Hai cha con chạy vòng vòng trong cái bát trận đồ đầy những tiếng

động của máy dệt, cuối cùng cũng tìm ra một lò chó.

Người chủ lò hòi:
"Màu gì?
Đáp:
"Màu vàng xám, giống như chó Berger."
"Bao nhiêu tuổi?"
"Hai tuổi."
"Bị bắt lúc nào?"
"Chiều hôm qua khoảng 4 giờ."
"Bắt tại đâu?"
"Gần bệnh viện Bình Dân quận Mười.".
Người chủ lò chó sai thằng nhỏ chạy đi. Lát sau nó xách về một cái

bao bố, ném xuống đất. Trời ơi! Ông đứng tim. Sao cái bao bố không nhúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.