ĐỐT ĐỜI - Trang 86

nhích chút nào vậy? Đứa con gái quên cả sợ hãi, nó mở sợi dây ra và ông
nhìn thấy một cái đuôi. Ông kéo nó ra.

Đứa con gái khóc hu hu.
"Con Hai Cũ của mình đó ba."
Ông bế nó lên. Lạy trời! Nó còn sống. Hai con mắt nó đầy ghèn và

kiến. Nó nhìn hai cha con ông. Người và vật đã nhận ra nhau nhưng con
chó quá khiếp hãi, không dám nhúc nhích, không dám kêu lên một tiếng.
Mình mẩy, lông lá nó đầy phân, nước tiểu và nước dãi. Nó run rẩy. Nó co
rúm. Nó nhìn ông dáo dác.

"Tôi phài trả ông bao nhiêu?"
"Năm trăm ngàn."
Ông giao tiền, nói cám ơn và trao con chó cho đứa con gái. Con bé ôm

ghì nó vào lòng. Cả ba sinh vật tội nghiệp chở nhau trên chiếc Mobylette,
chạy một mạch về nhà. Lộ trình gần mười cây số.

Mọi người xúm lại tắm rửa bằng xà bông, bàn chải, lược và sưởi ấm

nó bằng máy sấy tóc.

°
Cái chết của con chó thứ ba xảy ra mười năm sau đó. Nó lai berger.

Lúc mới đem về nó có màu đen nhưng rồi lông nó đổi màu theo từng thời
kỳ phát triển, cuối cùng trông giống hệt một con Berger Đức. Nó là một
chàng trai khoẻ mạnh, oai phong nhưng lại có một chiếc răng khễnh. Tính
nết nó thì khác hẳn với vóc dáng. Nó dịu dàng, bẽn lẽn như một cô gái. Khi
ông đi làm về nó thường đón ông từ xa, im lặng, chậm chạp vẫy đuôi. Ông
ngồi xuống đưa hai tay đón nó và nó sà vào lòng ông, dụi mặt vào ngực
ông rên rỉ.

Khác với những con chó trước từng chia sẻ cảnh thiếu thốn với ông

thời chiến tranh vừa chấm dứt, con Bi Bi được ông cưng, nuôi nấng chu
đáo và nó cũng có một không gian rộng để chơi đùa. Nó chơi đá bóng với
đứa cháu nội và đi săn chuột với ông ven bờ sông. Nó săn rất tệ, thường để
chuột chạy thoát vì làm biếng. Nhưng nó đặc biệt ghét mèo. Chính vì thế
dưới triều đại của nó, nhà ông không có con mèo nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.