ĐỐT ĐỜI - Trang 95

chắc. Ông khoá van chai nước biển, thay quần áo, mang giày và lẻn ra khỏi
phòng bệnh.

Ông gọi xe ôm đi thẳng tới toà án. Lúc ấy các quan toà cũng vừa ngồi

vào vị trí. Ông đến ngồi cạnh bé Kiều và Thành.

Vành móng ngựa bỏ trống vì bị cáo có đến bốn người nên được cho

ngồi trên một chiếc ghế dài kế bên.

Cả bốn bị cáo đều quay lưng lại phía ông nhưng ông nhận ra Thuỳ

Vân vì đã quen thuộc với dáng dấp của cô.

Trong khi các quan toà sắp xếp hồ sơ để bắt đầu phiên xử thì Vân

quay mặt lại và nhận ra ông. Ông đưa cái cổ tay đang quấn băng trắng với
một cây kim tiêm lủng lẳng, lên cao với hy vọng Vân có thể hiểu được lý
do ông đến trễ. Và ông thấy Vân chảy nước mắt. Không biết cô có hiểu là
ông vừa trốn bệnh viện lại đây hay cô lại tưởng ông bị tai nạn giao thông.

Và cô cứ nhìn ông đăm đăm, không quay đầu lại cho đến khi một

người công an đến bên và nhắc nhở.

Chủ toạ phiên toà hỏi Minh trước vì hắn là tên cầm đầu. Hắn được

quan toà khen là "thành khẩn khai báo". Đến lượt Vân, cô lí nhí, ấp úng…

Quan toà hỏi:
- Bị cáo thuê căn phòng trọ ấy được bao lâu?
- Dạ, sáu tháng.
- Có phải bị cáo đã sống chung với Minh như vợ chồng tại đó không?
Vân im lặng. Rồi bật khóc. Ông nhìn thấy hai vai cô rung động. Búi

tóc đuôi gà của cô cũng rung động. Quan toà nói:

- Cho phép bị cáo ngồi xuống để trả lời.
Cô ngồi xuống, lau nước mắt bằng ống tay áo. Quan toà lặp lại câu hỏi

lúc nãy và cô đáp: "Dạ". Tiếng đáp ấy nhỏ đến nỗi ông phải chồm người tới
trước mới nghe được mặc dù trong phòng xử mọi người đều im phăng
phắc.

Từ lúc ấy ông không còn nhớ phiên toà đã tiếp diễn như thế nào. Nó

tiếp diễn như thế nào mặc kệ nó. Ông chỉ biết trước mặt ông là một cô gái
mà ông rất thương yêu, rất tôn trọng nhưng lại đang ngồi giữa hai thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.