ĐỐT ĐỜI - Trang 97

Cô trở về cái phòng giam chật hẹp đông đúc và nồng nặc hơi người.

Cô ngồi trong xó. Cô bỏ cơm và khóc cho đến tối. Cô không hiểu tại sao
ông lại bỏ đi lúc người ta sắp tuyên án. Có phải vì bản cáo trạng đọc trước
toà đã khui ra hết mọi thứ, đã phơi bày mọi chuyện riêng tư ngoài sức
tưởng tượng của ông?

Buổi tối, dưới ánh đèn lờ mờ của phòng giam, các phạm nhân ngồi lô

nhô như những tượng gỗ mục, đen nhẻm, lơ láo và thầm lặng. Những đôi
mắt lấp loá đóm lửa sắp tàn trong một hang đá ẩm mốc thời tiền sử. Ẩn
hiện vệt sáng đục cũ kỹ trên những gò má, những vầng trán lấm chấm mồ
hôi. Những cánh tay và những bàn chân duỗi ra như đống phế liệu ngổn
ngang trên nền xi măng xám ngoét.

Đàn muỗi vây lấy cô. Vân mắc mùng và chui vào, bắt đầu tụng bài

Chú Đại Bi:

Nam mô a rị da
Bà lô yết đế thước bát ra da
Bồ Đề tát đỏa bà da
Nhưng đầu óc cô lộn xộn, câu nọ lẫn với câu kia. Tụng riết một hồi

thấy như đi lạc vào rừng rậm. Cô nằm xuống chiếu, cong người lại, nước
mắt trào ra, nấc nghẹn.

Mẹ ơi! Lúc này con chỉ mong được nằm trong vòng tay của mẹ nhưng

đã quá muộn rồi. Giờ đây con nằm trong cái xó này để chờ đi cải tạo. Tám
năm trời dài quá! Một chuyến đi âm thầm, lạnh lẽo, đơn độc và buồn thảm.
Một cuộc chia ly ngàn trùng xa cách và ngày về thì thăm thẳm.

Cha mẹ ơi! Con xin lỗi. Ngàn lần xin lỗi.
°
Đêm đó, nằm trên giường bệnh ông cũng không ngủ được. Tại sao

mình không ở lại để nghe tuyên án? Tại sao nỡ để Vân một mình với bản
án quá nặng đè lên cả cuộc đời. Tại sao trong một tình huống đáng thương
như thế mà mi lại quá hẹp hòi?

Tại sao mi không hiểu rằng cô chỉ là nạn nhân của ma tuý? Bản chất

của cô không phải như vậy. Đó không phải là cô. Đó là con quái vật có tên
là Methamphétamine.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.