ĐỐT ĐỜI - Trang 96

nghiện ma tuý đầu cạo trọc lóc, mặt mày ngơ ngáo. Và cả hai đứa đều
thuộc "băng" của cô, đều ở chung với cô một nhà.

Tại sao lại như vậy? Ông hỏi mà không muốn nghe câu trả lời, bởi vì

câu trả lời ấy sẽ rất tàn nhẫn.

Có lẽ đó mới chính là sự độc ác nhất của ma tuý chứ không phải là sự

huỷ hoại thể xác hay tinh thần.

Ông thấy choáng váng và cơn sốt đang mon men đến. Ông ra khỏi

phòng xử, đón xe trở về bệnh viện.

°
Ông lẻn vô phòng bệnh lúc gần mười một giờ, vừa định nối sợi dây

truyền serum vào cây kim tiêm thì bác sĩ xuất hiện.

- Không được. Đã rút kim ra rồi thì phải bỏ.
Và bác sĩ bước lại, lấy bình serum ra khỏi cái móc, ném vào thùng rác.
- Ông đi đâu vậy?
- Tôi xin lỗi. Có chút việc nhà rất cần sự có mặt của tôi.
- Nhưng tôi là người chịu trách nhiệm về sức khoẻ của ông. Ông đi ra

ngoài, rủi như bị ngất thì sao?

- Tôi xin lỗi đã không xin phép. Vì tôi nghĩ bác sĩ sẽ không đồng ý. Vì

lúc ấy tôi đang truyền dịch.

Bác sĩ bỏ ra khỏi phòng. Một cô y tá bước vô với một bình serum

khác. Ông ngoan ngoãn nằm xuống giường.

°
Lúc ấy toà cũng vừa tuyên án:
"Trần Thuỳ Vân 8 năm tù vì tội buôn bán ma tuý, áp dụng theo khoản

2 Điều 194 Bộ Luật Hình Sự."

Cô quay nhìn xuống khán phòng, chỉ thấy bé Kiều và Thành mà không

thấy ông. Cô khóc nức nở. Người ta còng tay cô lại và dẫn ra chiếc xe bít
bùng đang đợi ngoài sân, cùng với các phạm nhân khác. Một thân nhân nào
đó đã chạy đến gần phạm nhân để ôm hôn và đã bị cảnh sát ngăn lại.

Các phạm nhân bị đẩy lên xe.
Cánh cửa sắt đóng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.