ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 116

“Quá tải trên đường ven biển”

Một dịp cuối tuần, khi họ đang cùng con gái trở về sau chuyến

đi thăm bố mẹ vợ anh ta ở một khu định cư, gia đình anh ta đi ngang
qua hai chiếc xe hơi đâm nhau. Các lái xe đằng trước họ chạy chậm
lại để nhìn ngó cho thỏa tò mò, vợ anh ta nói chuyện này thật ghê
tởm, và chỉ ở Israel người ta mới xử sự kiểu đó. Con gái họ, vốn đang
ngủ trên băng ghế sau, tỉnh dậy vì tiếng còi xe cấp cứu. Cô bé dán
mặt lên cửa kính xe và nhìn về phía một người đàn ông người đầy
máu, bất tỉnh, đang được khiêng đi trên cáng. Cô bé hỏi bố mẹ xem
người ta đang đưa ông nọ đi đâu, và Oshri nói với con gái mình là họ
đang đưa ông ta tới một nơi tốt. Một nơi tràn đầy màu sắc và mùi
vị thậm chí con không thể tưởng tượng ra nổi. Anh ta nói với cô bé về
nơi đó, về việc tại đó cơ thể người ta trở nên không còn trọng lượng,
và thậm chí dù người ta không muốn gì cả, mọi thứ ở đó đều trở
thành sự thực. Về việc ở đó không có nỗi sợ hãi, đến mức dù có thứ
gì đó sẽ gây đau đớn, khi chuyện đó xảy ra nó lại biến thành một cảm
giác khác, một cảm giác ta sẽ biết ơn vì có được. Anh ta kể mãi, kể
mãi cho tới khi nhận ra vẻ tức giận trên khuôn mặt vợ mình. Trên
radio, người ta thông báo tình trạng giao thông đông đúc trên đường
xa lộ, và khi anh ta nhìn trở lại vào gương chiếu hậu, Oshri có thể
thấy Meital đang mỉm cười và vẫy tay tạm biệt người đàn ông nằm
trên cáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.