ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 193

Câu trả lời Pnina dành cho lời tạm biệt lắp bắp của Lông Mày lại

hết sức cương quyết. “Ông không thể về,” bà chủ nhà nói, nắm
chặt tay vị nha sĩ, “bữa tiệc này rất quan trọng với Avner, và nếu
không có ông… thực tế và gần như chưa có thêm ai khác tới. Nhưng
họ sẽ có mặt ở đây,” bà chủ nhà nhanh chóng trấn tĩnh lại, “có lẽ họ
chỉ bị kẹt trên đường, giờ này đường rất đông, nhưng nếu Avner về
trước họ, anh ấy sẽ mở cửa ra và thấy có vẻn vẹn hai người. Những
người tuyệt vời, nhưng chỉ có hai. Tất nhiên là không kể tới các nhân
viên phục vụ. Đó có thể là một sự thất vọng. Và điều cuối cùng
người ta cần tới vào ngày sinh nhật thứ năm mươi của mình là một
sự thất vọng. Bản thân độ tuổi đó đã là nặng nề rồi. Và Avner đã
không có được một quãng thời gian dễ dàng trong mấy tháng vừa
qua, vì thế điều cuối cùng anh ấy cần là khi về lại được một
phòng khách trống không chào đón.”

“Thậm chí có là ba người cũng không phải nhiều,” Ria Mép cay

nghiệt vạch ra thực tế. Sự thực, ông này nói thêm, là nếu ông ta ở
vào vị trí của Pnina, ông ta sẽ cho hủy bỏ tất cả việc này và cố gắng
thu dọn xong xuôi trước khi Avner về đến nhà.

Pnina nhanh chóng đồng ý. Bà gọi điện cho người phụ trách công

ty cung cấp và bảo ông ta không mang thêm thức ăn lên nữa, đồng
thời rút nhân viên xuống dưới nhà tạm thời đợi trong xe. Khi những
người khách còn lại tới, bà sẽ nhắn tin cho họ và họ có thể lên trở lại.

Cho tới lúc đó, bà chủ nhà giải thích với tất cả mấy vị khách

trong khi không chịu buông tay Lông Mày, họ sẽ cùng ngồi đây,
trong phòng khách và đợi Avner cùng một ly đồ uống.

Có lẽ bà chủ nhà đáng ra nên dự kiến trước hình thức nào đó thân

mật hơn từ đầu. Nói cho cùng, năm mươi không còn là tuổi cho
những vũ điệu cuồng nhiệt và âm nhạc đinh tai nữa; năm mươi đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.