ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 47

bé không hề dính bụi hay lấm bẩn. Sau đó, tôi tự kiểm tra mình
một lần trên tấm gương ngoài tiền sảnh.

“Hai người đã đi đâu vậy,” mẹ thằng bé hỏi trước khi bố con tôi

kịp đi qua cửa. “Tới Gymboree,” Roiki trả lời – đúng như bố con tôi
đã thống nhất. “Con và bố chơi với những đứa trẻ khác.”

“Mẹ hy vọng lần này bố con chơi tử tế,” Sheyni nói vẻ tự mãn,

“và không xô đẩy đứa trẻ nào cả.”

“Bố nó không đẩy ai hết,” tôi nói với giọng thể hiện rõ rằng tôi

không thích cô ta châm chọc tôi trước mặt đứa trẻ.

“Bố không làm thế,” Roiki nói. “Con và bố chơi vui lắm!”

Con trai tôi đã hoàn toàn quên mất lúc nó khóc sau khi ở sân

chơi về cũng như chuyện nó đã yêu cầu tôi đánh bà ngoại. Đó là
điều tuyệt vời ở bọn trẻ. Cứ việc làm với chúng bất cứ điều gì bạn
muốn, một giờ sau chúng đã quên tiệt chuyện đó và tìm ra thứ gì
khác để nghĩ tới, điều gì đó tốt đẹp để cảm thấy vui vẻ. Nhưng tôi
không còn là trẻ con nữa, và khi quay trở lại xe, tất cả những gì tôi có
trong đầu là hình ảnh Roiki trong căn phòng bé xíu của nó, đấm
thình thình lên cửa, còn bà mẹ già cay nghiệt của Sheyni đứng ở phía
bên kia cánh cửa, không chịu mở nó ra. Tôi cần phải khôn ngoan
trong chuyện này. Tôi phải làm sao để nó chấm dứt – nhưng không
được để mình lâm vào nguy hiểm và gây rủi ro cho những chuyến tới
thăm con trai của tôi. Thậm chí cái quy định chỉ được thăm hai tuần
một lần bệnh hoạn này cũng đã làm tôi phải trả giá đắt rồi.

Tôi vẫn đang phải gánh chịu hậu quả về chuyện rắc rối ở công

viên đó. Một con bé béo tròn đã đánh Roiki ở khu cầu treo cáp. Con
bé lúc ấy đang véo con trai tôi thật mạnh và tôi chỉ tìm cách tách nó
ra khỏi thằng bé. Tôi chỉ dùng tay trái kéo nhẹ nó ra mà nó lại ngã
đập người vào khung kim loại. Chẳng có gì hết, không một vết xước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.