ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 49

Lần kế tiếp tôi đến đón Roiki từ sân chơi, tôi đi thẳng vào chủ

đề bà ngoại thằng bé. Tôi có thể đợi, để con trai tôi tự nói, nhưng
bọn trẻ sẽ mất rất nhiều thời gian ngẫm nghĩ về những thứ như
thế, và thời gian là thứ tôi không có. “Từ lần cuối bố con mình
nói chuyện với nhau,” tôi nói, “bà có tới trông con không?”

Roiki liếm que kem vị dưa vàng tôi mua cho nó và lắc đầu.

“Nếu bà lại đến,” thằng bé hỏi, “bố sẽ làm bà ngoại đau chứ?”

Tôi hít thật sâu. Tôi muốn nói “có” hơn bất cứ điều gì trên thế

giới này, nhưng tôi không thể mạo hiểm. Nếu bọn họ khiến tôi
không bao giờ được gặp thằng bé nữa, tôi sẽ chết mất. “Bố
muốn lắm – hơn bất cứ điều gì,” tôi nói với con trai mình. “Hơn
bất cứ điều gì trên đời, bố muốn làm bà đau lắm. Muốn đánh
bà mạnh hơn cả mạnh. Và không chỉ bà ngoại đâu. Cũng như thế với
bất cứ ai làm con đau.”

“Như cái chị ở trong công viên vui chơi ấy ạ?” thằng bé hỏi, mắt

sáng lên.

“Như với cái chị ở công viên,” tôi gật đầu. “Nhưng mẹ không thích

bố đánh ai đó. Và nếu bố đánh bà ngoại hay ai khác, họ sẽ không
cho bố đến chơi với con nữa. Để chơi tất cả những thứ bố con
mình vẫn chơi. Con hiểu không?”

Roiki không trả lời. Que kem nhỏ giọt xuống quần nó. Con trai

tôi cố ý để mặc cho que kem chảy ra, chờ đợi tôi can thiệp. Nhưng tôi
không làm gì. Sau một hồi lâu im lặng, nó nói, “Để con ở trong
phòng một mình như thế là không tốt.”

“Bố biết,” tôi nói với nó, “nhưng bố không thể khiến chuyện

đó chấm dứt được. Chỉ con có thể thôi. Và bố muốn dạy con cách
làm như thế nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.