ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 63

phiên bản đậm chất anh hùng đó của chuỗi biến cố. Và ngay sau
tiếng còi đó, Alma xuất hiện, cô chủ xinh đẹp khập khiễng của
Schneider. Alma, khoảng hai mươi lăm tuổi, là một trong những phụ
nữ xinh đẹp nhất Ronel biết, và chắc chắn là người khập khiễng
nhất. Cô gái đã bị thương trong một tai nạn xe hơi ngớ ngẩn hiếm
có, và đã dùng tiền đền bù nhận được để mua một căn hộ trên
tầng thượng của một tòa nhà trên phố Michal. Cuộc chạm trán của
Alma với một gã lái xe tồi và một tay luật sư hoàn hảo (cô này đã có
lần nói với Ronel tên của hắn, song vì chẳng có triển vọng đòi bồi
thường thương tật nào nên anh ta đã nhanh chóng quên khuấy mất
nó) không nghi ngờ gì nữa đã làm thay đổi đường đời của cô gái.
Người ta luôn nói họ sẵn lòng đổi bất cứ khoản tiền nào để lấy lại
sức khỏe của mình, nhưng có thực sự đúng thế không? Alma, từ
những gì anh ta có thể thấy ngay trước mắt anh đây, luôn nở nụ
cười thành thực, điều Ronel đã cố bắt chước vì mục đích làm ăn.
Anh ta thậm chí đã thực hành vài lần trước gương trước khi bỏ cuộc
và lựa chọn một kiểu cười khác dễ dàng hơn. Nụ cười của cô ta luôn
thường trực trên khuôn mặt như một mặc định, không cứng nhắc
hay giả tạo, mà luôn luôn đồng điệu với bất cứ điều gì đang diễn ra
xung quanh nó – đó có thể là nụ cười thật tươi, cười mỉm, cười ngạc
nhiên, hay cười chế nhạo – nhưng nó luôn hiện hữu và luôn thư thái.
Chính sự thư thái của nụ cười đó đã khiến Ronel cố bắt chước nó,
sau khi nhận ra sự vượt trội của nó với tư cách một công cụ thương
lượng so với bất cứ hình thức diễn đạt nào khác. Liệu cô ta có thể
mỉm cười kiểu đó nếu còn nghèo xơ xác và có một cái chân lành lặn?
Hay khi đó nụ cười sẽ khác đi, ít bình thản hơn? Nhiều sợ hãi hơn vì
một tương lai không chắc chắn về kinh tế, vì sự đe dọa của tuổi
già phủ bóng lên sắc đẹp hoàn hảo của cô ta? “Em không biết anh
và Darko lại tới đây ban đêm,” Alma nói, tập tễnh bước vào quầng
sáng ở lối vào công viên. “Không phải thế,” Ronel ngao ngán than
thở. “Darko chạy mất,” anh ta nói, nhưng nhanh chóng chỉnh lại, “ý
tôi là nó bị lạc.” Schneider đang nhìn khắp xung quanh Ronel với vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.