việc đo lường nồng độ các ion canxi và cacbonat trôi nổi. Khi CO
2
tan vào
trong nước, nó tạo thành axít cacbonic H
2
CO
3
- trên thực tế sẽ “ăn mất” các
ion cacbonat, và như thế làm giảm tình trạng bão hòa.
Khi Langdon có mặt ở Sinh quyển 2, quan điểm thắng thế trong giới sinh
vật hải dương học là san hô không quan tâm lắm tới tình trạng bão hòa miễn
là nó ở mức trên 1 (Dưới 1, nước ở tình trạng “chưa bão hòa”, và canxi
cacbonat sẽ tan). Dựa trên những gì ông thấy, Langdon tin rằng san hô có
quan tâm tới tình trạng bão hòa; thực ra, chúng quan tâm sâu sắc. Để thử
nghiệm giả thuyết này của mình, Langdon đã triển khai một quy trình trực
tiếp, mất nhiều thời gian. Các điều kiện ở “đại dương” sẽ được thay đổi, và
các quần thể san hô nhỏ được gắn vào các viên gạch nhỏ, sẽ định kỳ được
đưa ra khỏi nước và mang đi cân. Nếu quần thể tăng cân, điều đó cho thấy
nó có tăng trưởng - lớn lên về khối lượng thông qua sự vôi hóa. Thí nghiệm
này mất hơn ba năm mới hoàn thành và kèm theo hơn một nghìn lần đo đạc.
Nó cho thấy mối quan hệ ít nhiều tuyến tính giữa tỷ lệ tăng trưởng của san
hô với tình trạng bão hòa của nước. San hô tăng trưởng nhanh nhất ở mức
bão hòa aragonite là 5, chậm hơn ở mức 4, và chậm hơn nữa ở mức 3. Ở
mức 2, về cơ bản chúng ngừng tăng trưởng, giống như những nhà thầu thất
vọng từ chối tiếp tục công việc. Trong thế giới nhân tạo ở Sinh quyển 2,
những hàm ý của phát hiện này thật thú vị. Còn trong thế giới thật - Sinh
quyển 1 - thì chúng đáng lo ngại hơn nhiều.
Trước cuộc cách mạng công nghiệp, tất cả những rạn san hô lớn của thế
giới có thể tìm thấy ở những vùng nước có trạng thái bão hòa aragonite ở
mức từ 4 tới 5. Ngày nay, gần như không còn nơi nào trên hành tinh mà
trạng thái bão hòa trên mức 4, và nếu khuynh hướng phát thải khí như hiện
nay tiếp tục, tới năm 2060, sẽ không còn vùng nào có trạng thái bão hòa ở
mức trên 3,5. Tới năm 2100, không còn vùng nào trên mức 3. Khi mức bão
hòa giảm xuống, năng lượng cần thiết cho quá trình vôi hóa sẽ tăng lên, và
tỷ lệ vôi hóa sẽ giảm xuống. Dần dần, mức bão hòa có thể hạ xuống quá
thấp tới mức san hô ngừng hẳn vôi hóa, và rất lâu trước thời điểm đó, chúng
sẽ gặp rắc rối. Sở dĩ thế vì trong thế giới thật, những rạn san hô liên tục làm