"Lý Nguyên Hạo muốn các ngươi bắt trói ta?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn có chút xấu hổ gật đầu:” Hắn nói bắt trói Hằng
Vương phi, Hằng Vương sẽ không dám điều động binh mã tới tấn công, sau
đó, chúng ta có thể cùng Liêu quốc nói điều kiện “
"Hừ! Tên bỉ ổi kia quỷ kế đa đoan khó mà lường được, Yến Ẩn là bạn
tốt của hắn, nhưng hắn lại không biết xấu hổ! Cho dù hắn thật sự mang ta
đi, thì ta tình nguyện chết cũng không để hắn được toại nguyện!" Tiểu Tiểu
tức giận nói.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn ảo não thở dài một hơi:” Thật ra thì, ta đã sớm
hối hận vì bắt trói ngươi, ngươi là từ Tống triều tới, chuyện của hai tộc một
chút cũng không quan hệ đến ngươi, mà ngươi lại thiện lương ngây thơ như
vậy, chúng ta thật sự không nên kéo ngươi xuống nước, chỉ là ta..." Hắn lại
thở dài một tiếng:” Không biết nên làm sao kết thúc việc này đây!"
Nghe vậy, con ngươi linh hoạt của Tiểu Tiểu chuyển chuyển không
ngừng:” Như vậy đi! Ta sẽ theo các ngươi đến Bộ Lạc Nữ Chân, bởi vì ta
nghĩ ở đó chắc vui lắm, sau đó, để cho Yến Ẩn tới tìm ta, chúng ta sẽ làm
cho hắn xem một chút tình huống bi thảm về tộc Nữ Chân, đem tất cả trách
nhiệm đẩy trả lại cho hắn! Ai bảo hắn là Hằng Vương, nếu phái quan viên
để ý tới các ngươi, thì hắn phải có trách nhiệm quan tâm đến cuộc sống của
các ngươi! Có đúng không?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn giật mình nhìn nàng.
"Ngươi yên tâm, ta bảo đảm hắn sẽ không trách tội các ngươi, vả lại ta
còn không trách tội đâu! Ta muốn nhìn xem hắn làm Hằng Vương kiểu gì
mà để bên trong lãnh thổ một nước có dân tộc phải chịu cuộc sống thê thảm
như vậy, hắn lại hoàn toàn không biết? Khốn kiếp! Làm sao được gả cho
một tướng công vô dụng như vậy!
Hoàn Nhan Duẫn Đôn kinh ngạc mở to miệng.